Thập Niên 70: Làm Quân Y Gặp Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 33: Cậu đắc tội với bọn họ?

"Được." Tống Vi nhanh chóng tổng hợp vấn đề, đưa ra giải pháp: "Khám linh hoạt không vấn đề gì, nhưng tôi cần danh sách thành viên, đến một người thì đánh dấu một người, tránh khám trùng, cũng có thể biết rõ ai đã khám, ai chưa khám."

"Ý tưởng này hay đấy, cứ làm theo cách này."

Phương án mà Tống Vi đưa ra đối với thời đại hiện nay chỉ là thao tác cơ bản nhất, bất kỳ nơi nào khám sức khỏe cũng đều làm như vậy.

Nhưng bây giờ là những năm 1970, không có nhiều kinh nghiệm để học hỏi, hơn nữa Tổng chỉ huy là lần đầu tiên tổ chức khám sức khỏe, ông cũng không có kinh nghiệm gì.

Không ngờ Tống Vi lại có đầu óc minh mẫn như vậy, dứt khoát đưa ra lời đề nghị.

Ngay cả Lục Cửu cũng vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Vi.

Tống Vi không hề hay biết, gật đầu với Tổng chỉ huy: "Vậy chúng tôi đi chuẩn bị trước."

"Được được được, lát nữa tôi bảo Tiểu Trịnh đưa danh sách qua. Vất vả cho bác sĩ Tống, bác sĩ Lưu rồi."

"Không có gì, đó là nhiệm vụ của chúng tôi."

"À, giới thiệu với hai người, đây là Lục Cửu - Đội trưởng đội 2 của đội vận tải, cũng là người cùng quê với hai người. Tuy trước đó hai người chưa quen biết, nhưng bây giờ quen biết cũng không muộn, Nhị đội trưởng của chúng tôi giỏi đủ thứ, sau này hai người có khó khăn gì cứ việc tìm cậu ấy."

Tổng chỉ huy chỉ muốn những người trẻ tuổi đều đến từ thủ đô này có thêm cảm giác thuộc về, vốn là có lòng tốt, nhưng lời nói của ông vừa dứt, sắc mặt của ba người trẻ tuổi đều có chút kỳ lạ.

Ông không nhịn được mà nghi ngờ: "Tôi nói sai à?"

Lưu Vu, người vẫn im lặng, là người lên tiếng trước.

"Cảm ơn lòng tốt của Tổng chỉ huy, nhưng Nhị đội trưởng bận rộn như vậy, chúng tôi vẫn nên tránh làm phiền anh ta. Hơn nữa, chắc chắn anh ta cũng không giúp được gì cho phòng y tế, không làm ảnh hưởng lẫn nhau đã là tốt rồi, chúng tôi còn phải thảo luận về nội dung khám sức khỏe, cho nên xin phép đi chuẩn bị trước."

Lưu Vu lịch sự nói xong, kéo Tống Vi đi.

Tổng chỉ huy bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, đợi bọn họ đi rồi mới đến gần Lục Cửu.

"Cậu đắc tội với bọn họ hả?"

". . ." Lục Cửu không biết làm sao: "Tôi mới về."

"Thế sao bọn họ lại có thái độ như vậy? Rõ ràng bộ dạng của Lưu Vu là vì cậu bắt nạt bác sĩ Tống, cậu ấy đang ra sức bảo vệ bác sĩ Tống."

". . ." Lục Cửu trợn trắng mắt.

"Ừm, cũng không đúng, nếu cậu thật sự có ý với con gái thì tốt rồi, Chung Tuyết cũng sẽ không thường xuyên đến khóc lóc với tôi cậu không biết quan tâm."

Lục Cửu không kiên nhẫn mà "chậc" một tiếng: "Tôi đã nói là tôi và Chung Tuyết không có gì, đừng có cứ gán ghép lung tung, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây."

"Gấp cái gì, nói chuyện thêm một lúc nữa." Tổng chỉ huy ngang ngược ngăn cản anh lại.

Lục Cửu đành phải ngồi yên.

"Mỗi lần nhắc đến phụ nữ cậu lại không kiên nhẫn. Tôi nói cho cậu biết, bác sĩ Tống khác với những nữ đồng chí khác, lần này chúng ta thực sự tìm được báu vật rồi!”

“Những người khác cậu thờ ơ cũng được, nhưng bác sĩ Tống thì vậu phải đối xử tốt với bọn họ, không được làm bọn họ sợ mà bỏ đi, thái độ ngạo mạn của cậu phải sửa lại, hiểu chưa?"