Đoàn y tế xuất hiện tại quảng trường trước nhà ga tàu lửa, nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Những người qua lại không khỏi ngoái nhìn nhóm nhân viên y tế đeo băng đỏ chữ thập.
“Hôm nay lại có thêm một nhóm nhân viên y tế nữa à? Không biết sẽ được bố trí ở đâu.”
“Hôm qua cũng có rất nhiều lính đường sắt đến.”
“Tôi nhớ hôm kia hình như là một số chuyên gia trẻ tuổi.”
“Tất cả đều vào núi… Nghe nói bên phía Phàn Thành đang xây dựng nhà máy mới.”
“Chẳng phải đã xây dựng xong rồi sao? Tôi nghe nói bọn họ đã sản xuất được thép và than đá rồi.”
…
Những người làm nghề khiêng vác thường xuyên ở tại nhà ga, bọn họ biết rõ về những người qua lại và tin tức địa phương. Lúc này, nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều thì thầm to nhỏ.
Tuy nhiên, sự náo nhiệt của mọi người không kéo dài được bao lâu, bởi vì tại quảng trường trước ga còn có rất nhiều xe cộ, có xe tải Đông Phong, cũng có xe bán tải Hồng Kỳ, những chiếc xe này không phải là phổ biến, tất cả đều chạy vào sâu trong núi đến các nhà máy lớn.
Lúc này, các tài xế trên xe lần lượt xuống xe, bọn họ đều cầm theo một danh sách, đến trước đoàn y tế rồi trực tiếp gọi tên, những người được gọi đến lập tức lên xe đi, không hề do dự.
Chẳng mấy chốc, 300 người đã được “chia hết”.
Ban đầu, Lưu Vu còn lo lắng sẽ bị tách khỏi Tống Vi, lúc chiếc xe bán tải cuối cùng gọi tên bọn họ, cuối cùng Lưu Vu cũng yên tâm.
Đội của bọn họ chỉ có cậu và Tống Vi, cùng với hai y tá.
So với những đội có hàng chục người, trang bị được phân chia cho bọn họ có phần hơi nghèo nàn, Lưu Vu hơi có chút thất vọng.
“Chúng ta chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm, chắc chỉ được phân công đến các phòng khám y tế đơn giản thôi, không bị tách ra đã là tốt rồi, nên biết đủ.” Tống Vi an ủi cậu.
“Haizz.” Lưu Vu gật đầu, mặc dù cậu không cảm thấy mình kém hơn người khác, nhưng mới đến chỗ này, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận.
Chiếc xe bán tải có hai hàng ghế, tài xế và Lưu Vu ngồi ở hàng ghế trước, Tống Vi và hai nữ y tá ngồi ở hàng ghế sau.
Trùng hợp thay, cả bốn người đều là sinh viên tốt nghiệp Học viên Quân Y 2, trên người đều mặc quân phục giống nhau, trông hiên ngang hơn những y tá áo trắng bình thường.
Tài xế không nhịn được mà cười toe toét: “Thật tốt, đội y tế của chúng ta toàn là đồng chí quân y, đây còn giỏi hơn bác sĩ bình thường!”
Nhận được lời khen ngợi của tài xế, tâm trạng của Lưu Vu tốt hơn một chút, cậu tò mò hỏi: “Đồng chí tài xế, chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Ban bảo vệ hậu cần tuyến đường Kim A, nghe nói chưa?”
Bốn người trên xe đều ngơ ngác, đồng thời lắc đầu.
Tài xế lại cười toe toét: “Chưa nghe nói là đúng rồi, chứng tỏ công tác bảo mật của chúng tôi vẫn còn tốt.”
Lưu Vu không nhịn được mà nuốt nước bọt: “Đã lên đến mức công tác bảo mật rồi, chẳng lẽ chúng ta đang đi đến công trình trọng điểm?”