Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang

Chương 4: Tiểu sư đệ

Giữa lúc này, đại sư huynh khó khăn lắm mới thu hồi được ánh mắt của mình, chú ý đến vị sư muội đã bị hắn lơ đẹp từ nãy đến giờ đang lộ ra vẻ mặt mà hắn cho là cô đơn.

Hắn bỗng dưng tìm lại được tinh thần trách nhiệm của một người sư huynh nên quan tâm đến sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của các sư đệ sư muội, chậm rãi tiến lại gần.

Không biết vì sao lại hạ thấp giọng, dùng một giọng nói tuy trong trẻo êm tai nhưng trong tai Lục Thanh Ly nghe sao mà cứ thấy “gian gian” thế nào: “Sư muội à, dạo này tiểu sư đệ đang làm gì vậy, lâu rồi không thấy nó, gần đây hai đứa có liên lạc gì không?”

Ngay trước khi đại sư huynh tiến lại gần, Lục Thanh Ly đã ý thức được chuyện chẳng lành.

Nhưng nàng không kịp điều chỉnh biểu cảm và cầu cứu sư tỷ, chỉ đành bất đắc dĩ đáp: “Không có ạ, đại sư huynh, gần đây muội vẫn luôn ở trong Hàn Băng động dưỡng thương, vừa ra ngoài đã đến đón sư tỷ rồi, còn chưa có cơ hội gặp tiểu sư đệ.”

“Vậy à, vậy thì tiếc quá.”

Đại sư huynh nói xong liền liếc mắt nhìn nàng đầy ẩn ý, thấy nàng không có phản ứng gì liền quay về bên cạnh sư tỷ tiếp tục làm cây si của mình.

Lục Thanh Ly thở phào nhẹ nhõm, không dám tiếp lời đại sư huynh, cũng không hỏi tại sao hắn lại tiếc, chỉ lặng lẽ rời khỏi nhóm người, tiếp tục đi ở cuối đoàn người hướng về phía chính điện.

Đợi nàng chậm rãi đến nơi thì tiểu sư muội đang đứng giữa chính điện cúi đầu nghe trách phạt, sư phụ ngồi ở vị trí chủ tọa.

Ba người còn lại đứng thành một hàng, sư phụ liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì, Lục Thanh Ly im lặng đi sang bên kia, đứng nghiêm.

Chỉ nghe thấy sư phụ nói với tiểu sư muội: “Lần này ra ngoài trừ việc cùng hai đứa tiểu bối nhà họ Hàn kia làm loạn ra, thì biểu hiện tổng thể của con cũng coi như tạm được, xứng đáng với hai chữ “cả gan mưu lược”, nhưng mà vẫn phải phạt, bế quan sám hối ba tháng rồi hãy xuống núi, coi như là một bài học, để con nhớ lâu một chút.”

Ân Phán Phán lần này không định dùng chiêu trò làm nũng để trốn tránh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên rời khỏi sư môn lâu như vậy, chắc chắn là có nhớ nhà, nàng ta cũng rất vui khi được ở bên cạnh các sư huynh sư tỷ một thời gian, ngoan ngoãn đáp một tiếng “vâng” rồi đi về phía Lục Thanh Ly.

Doãn Ly nhìn mấy người đệ tử bên dưới, trong lòng dâng lên một cảm giác mãn nguyện như một người cha già chứng kiến con cái trưởng thành.

Ông đảo mắt một vòng, nhận ra tiểu đồ đệ của mình không có ở đây, bèn hỏi: “Lão Lục đâu, sao giờ này còn chưa tới?”

Nghe vậy, bốn người còn lại đồng loạt quay đầu nhìn Lục Thanh Ly, ngay cả Vô Ưu trưởng lão ngồi trên cao cũng nhìn chằm chằm vào nàng, dường như tất cả mọi người đều đang chờ nàng trả lời.

Lục Thanh Ly âm thầm thở dài lần thứ n lần, nàng biết gì chứ?

Mấy người khác thì thôi, đại sư huynh cũng nhìn muội là có ý gì, người vừa nói chuyện với muội chẳng phải là huynh sao?

Lục Thanh Ly nhìn đại sư huynh với ánh mắt khó hiểu, định mở miệng nói lại những lời lúc nãy.

Vừa định lên tiếng thì có một người bước vào từ ngoài cửa, người này dáng người cao ráo, mày kiếm mắt sáng, mái tóc màu nâu hạt dẻ xoăn nhẹ được tùy ý buộc gọn sau gáy.

Khi nhìn người khác, có thể nhận ra đồng tử của hắn có màu sẫm hơn người thường một chút, pha chút sắc đỏ, dưới khóe mắt phải có một nốt ruồi lệ đỏ, trung hòa nét lạnh lùng, tạo nên vẻ quyến rũ cho cả người.

Nhìn thấy tên kia bước vào, Lục Thanh Ly âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp vui mừng thì trái tim lại treo ngược lên, hai người bọn họ mà chạm mặt nhau thì thường chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.

Tiểu sư đệ Lục Ngấn của bọn họ lạnh lùng hành lễ với sư phụ, sau đó quay sang nói với Ân Phán Phán: “Tiểu sư tỷ, xin lỗi muội đến muộn.”

Ân Phán Phán xua tay với hắn một cách hào sảng: “Chuyện nhỏ thôi, không cần để ý.”

Thật ra trong mắt Ân Phán Phán, nàng ta chưa bao giờ coi tiểu sư đệ là sư đệ của mình, bởi vì hắn quanh năm suốt tháng chẳng có biểu cảm gì, nói chuyện với nàng ta cũng ngắn gọn hết mức có thể.

Chính vì vậy mà từ sau khi thu nhận tiểu sư đệ, sư phụ vẫn luôn dặn dò hắn: “Người trẻ tuổi phải nói nhiều một chút, đừng suốt ngày cau có, già trước tuổi.”

Có lẽ là không thể chịu đựng nổi lời dạy bảo mỗi ngày của sư phụ, nên những lúc không bế quan tu luyện, tiểu sư đệ thường cố gắng ở bên cạnh bọn họ.

Lúc nhỏ hắn đặc biệt thích lẽo đẽo theo sau đại sư huynh, nhưng từ sau khi đại sư huynh và đại sư tỷ xác định tình cảm, hắn không tiện làm kỳ đà cản mũi nữa, nên đã nghe lời sư phụ, luôn đi theo tam sư tỷ.

Nghĩ đến đây, Ân Phán Phán đảo mắt một vòng, nhìn hắn với vẻ thích thú.