"Trần Giảo! Con mau ra đây cho ta!" Phủ Vĩnh An Hầu lúc này vừa ồn ào lại náo nhiệt.
Vị Vĩnh An Hầu được tiếng là danh sĩ phong lưu, mặt đỏ bừng, tay cầm một tờ giấy, xúc động hét lớn: "Nghịch tử, con dám không đạt yêu cầu thì có giỏi ra đây đối mặt với ta!"
Vĩnh An Hầu khí thế hùng hổ đi thẳng đến thư phòng của thế tử. Đám nô bộc và quản gia xung quanh thấy thế đều sợ hãi, nhưng nhân vật chính là Trần Giảo lại rất bình tĩnh.
Nàng vốn đang ngồi trước bàn, đau đầu vì bài văn hôm nay phu tử giao. Nghe thấy tiếng hét vang trời của phụ thân mình, nàng liền nhanh nhẹn bật dậy khỏi ghế, còn tiện tay vớ một nắm hạt dưa, tư thế chuẩn bị bỏ chạy vô cùng hoàn hảo.
Vĩnh An Hầu nhìn thấy cảnh đó, tức giận giơ cao nhánh liễu mình mang về, vừa đuổi theo nàng vừa hét lớn: "Nghịch tử! Đứng lại cho ta!"
Trần Giảo chạy quanh bàn, linh hoạt nhảy lên nhảy xuống, ngoái đầu lại nói với vẻ bất đắc dĩ: "Nếu dừng lại chẳng phải sẽ bị đánh sao? Con đâu có ngốc!"
Vĩnh An Hầu: …?
Ông giận run người, tay ôm ngực mà không nói nên lời.
Nữ chủ nhân của Hầu phủ là quận chúa Di Hòa, hối hả chạy đến nhìn thấy cảnh tượng này. Bà đầu tiên là trợn trắng mắt, hít một hơi sâu, rồi trong giây lát thể hiện vẻ buồn bã như Tây Thi ôm tim.
Quận chúa Di Hòa là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, dù đã ngoài bốn mươi nhưng do được sống trong cảnh sung túc, nên trên gương mặt không hề có nếp nhăn. Lúc này, bà nhíu mày khiến người nhìn mà trìu mến.
Bà dịu dàng tiến lên khuyên can, giọng nói mềm mại: "Hầu gia, sao lại tức giận đến vậy? Thế tử vẫn còn nhỏ, chúng ta là trưởng bối sao có thể động tay động chân như thế…"
Mặc dù chưa rõ sự việc là gì, nhưng quận chúa Di Hòa lập tức đứng ra giải vây cho nữ nhi của mình.
Nữ nhi là một phần máu thịt của bà, nếu con bị phạt, bà cũng sẽ đau lòng theo. Trượng phu thì không giống vậy, ông tức chết thì bà còn có thể tái giá!
Quận chúa Di Hòa có một lập trường rất rõ ràng, quả thực là người có trí tuệ lớn.
Vĩnh An Hầu vốn cũng không nỡ đánh nữ nhi. Mỗi lần đều chỉ là giận dữ ngoài mặt, nhưng trong lòng lại không nỡ.
Lúc này thấy thê tử đến, ông có cơ hội để lùi bước, liền hạ nhánh liễu xuống rồi than phiền: "Phu nhân, bà không biết đâu! Lão sư ở Quốc Tử Giám đã gửi đơn khiếu nại đến tận chỗ ta, sau buổi chầu, văn võ bá quan đều vây quanh ta để thưởng thức bài văn của nghịch tử này..."
Vĩnh An Hầu từ nhỏ đến lớn đều là "con nhà người ta", xuất thân giàu sang, thông minh từ bé, chăm chỉ học hành, bao gồm thi đỗ thám hoa lang nổi bật nhất. Trong thời đại này, có thể nói ông là một học sinh giỏi chính hiệu.
Ông sống một đời tài giỏi, nhưng giờ lại bị lão sư ở Quốc Tử Giám gọi phụ huynh vì vấn đề giáo dục con cái!
Vẻ mặt Vĩnh An Hầu đau thương, tay cầm nhánh liễu khẽ run: "Ta ba tuổi đã đọc kinh văn, năm tuổi làm văn, mười sáu tuổi đỗ cử nhân, hai mươi tuổi thi đỗ Thám Hoa! Còn bây giờ, cả Trường An đều biết nhi tử của Vĩnh An Hầu trong kỳ kiểm tra đánh giá ở Quốc Tử Giám lại xếp hạng cuối cùng!!!"
Vĩnh An Hầu tuyệt vọng thở dài, nhưng quận chúa Di Hòa thì không hài lòng.
Bà vung khăn tay, nhướng mày nói: "Chuyện này có thể trách Giảo nhi nhà chúng ta sao? Các lão sư ngày ngày giục con nó tham gia kỳ thi khoa cử, hầu gia nên biết rõ hậu quả khi nhi tử đi thi chứ!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin