Kinh Doanh Khách Sạn Nhờ Rút Thẻ

Chương 37: Nho sinh áo xanh - Thôi Phụng Nhất

Sau khi nhấn nút "Triệu hồi", một thanh tiến độ bắt đầu xuất hiện.

Cuối cùng cũng thành công!

"Thông báo hệ thống: Nhân vật đã được gửi đi thành công."

Tô Hà vui mừng nhảy cẫng lên: "Đi thôi, Hồng Liên, chúng ta ra ngoài xem thử nào!"

Khi Tô Hà và Hồng Liên vừa bước ra khỏi cửa nhà nghỉ Hà Diệp, họ thấy một nho sinh mặc áo xanh đang đứng cạnh quầy lễ tân.

Người này trông khoảng năm mươi tuổi, đầu đội khăn, dáng vẻ cao ráo, trang phục tay áo dài, tạo nên vẻ phong nhã như một cành trúc đứng thẳng. Tuy nhiên, chiếc áo xanh của ông đã bị giặt quá nhiều lần, khiến màu sắc trở nên loang lổ, chỗ đậm chỗ nhạt, và trên áo còn có vài miếng vá đã mòn sờn.

Nhìn vẻ ngoài của ông, Tô Hà hơi lúng túng, đang suy nghĩ không biết nên mở lời như thế nào thì nho sinh đã chủ động lên tiếng: "Chắc hẳn cô là người được hệ thống chọn."

Nói xong, ông cúi người chào Tô Hà và Hồng Liên: "Lão phu là Thôi Phụng Nhất."

Tô Hà trong lòng thầm kêu hệ thống, mở bảng điều khiển ra để kiểm tra thông tin nhân vật.

[Thẻ bài nhân vật: Thôi Phụng Nhất]

Giới thiệu nhân vật: Xuất thân từ tác phẩm Tiểu Thạch Đàm Ký, “Hai con cháu họ Thôi: một là Thôi Thứ Dĩ, một là Thôi Phụng Nhất.”

Độ hiếm: Cao cấp

Cấp độ hiện tại: ★

Kỹ năng nổi bật: Sáng tác thơ ca (học rộng tài cao)

Tô Hà đã rút trúng thẻ bài cao cấp!

Cô nhanh chóng lục lại trí nhớ mờ nhạt của mình về bài Tiểu Thạch Đàm Ký. Thứ cô còn nhớ chỉ là đoạn văn thầy giáo từng bắt phải học thuộc ‘Tất cả như bơi giữa không trung chẳng dựa vào đâu’, còn về bối cảnh thì cô quên sạch, đừng nói đến việc nhớ nhân vật Thôi Phụng Nhất, một nhân vật chỉ xuất hiện ở cuối bài.

Thấy Tô Hà có vẻ hơi bối rối, Thôi Phụng Nhất chậm rãi nói: "Nhờ phúc của Liễu huynh [1], tôi và huynh trưởng Thôi Thứ Dĩ đã được ghi vào sử sách. Huynh trưởng của tôi sau này đã đỗ khoa cử, trở thành quan tứ phẩm trong triều. Tuy nhiên, do những cuộc đấu tranh chính trị mà huynh ấy đã bị giáng chức hết lần này đến lần khác. Tôi theo huynh trưởng bị lưu đày, phiêu dạt khắp nơi, phu nhân bị triều đình bắt giữ, hai con trai cũng chết đói, chỉ còn mình tôi sống cô đơn khổ sở."

[1]Tiểu Thạch Đàm Ký 小石潭记: tác phẩm của Liễu Tông Nguyên thời Đường, tên gọi đầy đủ là Chí tiểu khâu tây Tiểu thạch đàm ký 至小丘西小石潭记. Tác phẩm ghi lại quá trình du ngoạn của tác giả, cảnh sắc của “Tiểu thạch đàm” được miêu tả bằng ngôn ngữ ưu mỹ, bộc lộ tình cảm bi thương đau khổ của tác giả sau khi bị biếm truất.

Lời nói ngắn gọn nhưng đầy đau khổ của Thôi Phụng Nhất khiến Hồng Liên, một người cũng từng trải qua sự suy tàn của gia đình sau khi Giả phủ bị tịch thu, không thể kìm nén được nước mắt.

Thấy Hồng Liên xúc động, Thôi Phụng Nhất lại tiếp tục: "Có lẽ nhờ cơ duyên, một ngày nọ tôi bỗng có ý thức trở lại, cảm giác như mình đứng giữa một đại dương vô tận, rồi một ánh sáng chọn tôi , đưa tôi đến đây."

Hồng Liên gật đầu đồng ý, cô cũng cảm thấy mình được triệu hồi thành thẻ bài là một niềm may mắn.

Tô Hà phá vỡ bầu không khí trầm lặng: "Thôi lão tiên sinh... hay tôi gọi ông là thầy Thôi đi. Tôi là Tô Hà, người được hệ thống chọn, là bà chủ của nhà nghỉ Hà Diệp. Nhiệm vụ của tôi là biến nhà nghỉ này thành một khách sạn hàng đầu thế giới."

Tô Hà giải thích cho Thôi Phụng Nhất về xã hội hiện đại, có lẽ nhờ là thẻ bài cao cấp nên ông tiếp nhận rất nhanh.

"Bà chủ Tô, tôi đã hiểu. Tôi cũng muốn sớm thăng cấp lên ba sao để có cơ hội gặp lại vợ con mình." Thôi Phụng Nhất tràn đầy quyết tâm.