Kinh Doanh Khách Sạn Nhờ Rút Thẻ

Chương 27: Cơn mưa may mắn

"Em nói rồi mà, bảo anh xem dự báo thời tiết mà không thèm xem! Đây là lần thứ mấy rồi?" Tiếng quát giận dữ của một người phụ nữ vang lên khi cô bước vào Nhà nghỉ Hà Diệp, toàn thân cô ướt sũng.

Phía sau cô là một người đàn ông ướt như chuột lột. Anh ta lau mặt một cái, nhưng chẳng có tác dụng gì, nước mưa vẫn không ngừng chảy từ đầu xuống mặt, chỉ một lát sau, khuôn mặt anh ta lại đầy nước.

"Được rồi, được rồi, lỗi của anh. Lỗi của anh mà. Vợ ơi, đừng giận nữa nhé?" Người đàn ông thấy trên quầy có khăn giấy, vội rút vài tờ đưa cho người phụ nữ: "Vợ ơi, lần sau anh chắc chắn sẽ nhớ mà. Chẳng qua là anh bận quá thôi..."

Người phụ nữ trợn mắt, ngắt lời anh: "Hừ!" Lắm lời, lúc nào cũng tìm cớ cho bản thân.

Cô nhìn Tô Hà, cố nén cơn giận, vẫn quyết định giữ thể diện cho chồng, không muốn cãi nhau trước mặt người lạ.

"Ở đây có nước nóng để tắm không?" Cô nhẹ nhàng hỏi Tô Hà mà không hề trút giận lên cô.

Tô Hà rót hai cốc nước nóng từ bình lọc đưa cho hai người khách đến trú mưa.

"Xin cảm ơn." Người đàn ông cầm cốc nước, ân cần đưa cho vợ mình: "Vợ ơi, uống chút nước cho ấm nào."

Người phụ nữ nhận lấy nước, khẽ gật đầu cảm ơn Tô Hà, nhưng vẫn phớt lờ ánh mắt nịnh nọt của nh chồng.

"Bà chủ, cho chúng tôi thuê một phòng." Người phụ nữ lấy căn cước công dân ra.

Tô Hà cười nhận lấy.

Người phụ nữ tên là Chu Tư Tư, 27 tuổi. Chồng cô là Trương Dịch Thành, 29 tuổi. Nhìn vào tuổi tác, có vẻ họ rất hợp, còn về ngoại hình thì... chỉ có thể nói, người có tính nhẫn nại mới có thể lấy được mỹ nhân.

"Chào Chu tiểu thư, hiện chúng tôi đang có khuyến mãi. Phòng giường đôi là 120 tệ một đêm, phòng tiêu chuẩn là 160 tệ." Tô Hà lịch sự giới thiệu các lựa chọn, không quên bổ sung: "Chúng tôi cũng có phòng giường đôi cao cấp, giá 300 tệ một đêm. Phòng này được trang bị cửa sổ cách âm hiện đại và một giường đặc biệt, có công dụng an thần, giúp quý khách ngủ ngon hơn."

Chu Tư Tư chuẩn bị từ chối thì Trương Dịch Thành nhanh chóng uống một ngụm nước rồi chen vào: "Chúng tôi thuê phòng 300 tệ."

Chu Tư Tư liếc mắt tức giận, đánh nhẹ vào hông chồng một cái. "Anh tưởng mình là đại gia chắc?"

Thấy Chu Tư Tư sắp từ chối, Tô Hà tranh thủ cơ hội cuối cùng: "Chu tiểu thư, Trương tiên sinh, hay là hai anh chị lên xem thử phòng trước?"

Tô Hà dẫn họ lên tầng bốn trước, giới thiệu phòng tiêu chuẩn: "Đây là phòng tiêu chuẩn của chúng tôi, diện tích khá rộng."

Leo lên tầng bốn, Chu Tư Tư bắt đầu thấy hối hận. Cô nhìn phòng với ánh mắt khắt khe. Phòng tuy cũ, nhưng cũng tương đối sạch sẽ.

"Đây là phòng giường đôi bình thường của chúng tôi." Tô Hà rất tinh tế, tiếp tục dẫn Chu Tư Tư xuống phòng giường đôi ở tầng ba.

Chu Tư Tư càng thêm hối tiếc. Tất cả là tại cái ông chồng không chịu xem dự báo thời tiết, nếu không thì cô đâu phải trú chân ở một nhà nghỉ có vẻ lỗi thời như thế này.

Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời mưa càng lúc càng to.

Không còn nhiều hy vọng, Chu Tư Tư theo Tô Hà xuống tầng hai để xem phòng giường đôi cao cấp.

Vừa bước vào phòng, cô ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng. Tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài hoàn toàn biến mất, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng thở nặng nề của người chồng vụng về.

"Chu tiểu thư, chị thấy đấy, phòng này cách âm rất tốt." Tô Hà nhanh nhẹn tiến tới mở cửa sổ.

"Lộp độp... lộp độp..." Tiếng mưa ầm ầm vang lên.