Kinh Doanh Khách Sạn Nhờ Rút Thẻ

Chương 20: Dọn dẹp phòng nhà nghỉ

Cô nhìn Tô Hà có chút buồn bã, bèn hỏi: "Tôi có thể giúp gì được cho bà chủ không?"

Tô Hà lắc đầu, lấy lại tinh thần. Trời ạ, cô đâu thể dễ dàng bị những khó khăn nhỏ này đánh gục. Hôm nay không đạt được điểm đánh giá tốt thì ngày mai cố gắng tiếp!

Cô có thể nghĩ cách thu hút thêm nhiều khách hàng. Nếu nhà nghỉ Hà Diệp không có điểm thu hút, cô sẽ giảm giá, trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ giới hạn thời gian này đã.

Nếu cần thiết, cô sẽ đưa ra chương trình khuyến mãi "ở nhà nghỉ tặng bánh". Biết đâu trong số khách mua bánh ngày mai, sẽ có người muốn thử ở lại nhà nghỉ.

Tô Hà tự động viên bản thân.

"Hồng Liên, nếu rảnh cô có thể giúp tôi dọn phòng không?" Tô Hà quyết định tìm việc để làm, tránh để bản thân có suy nghĩ tiêu cực.

"Tất nhiên là được!" Hồng Liên sợ nhất là ngồi không, có việc làm khiến cô ấy thấy yên tâm hơn nhiều, cảm giác mình thực sự có ích.

Tô Hà bước vào căn phòng vừa trả, định dạy Hồng Liên cách thay ga trải giường và chăn, nhưng khi nhìn thấy Hồng Liên đã thuần thục tháo dây buộc trên ga trải giường và kéo lõi chăn ra, cô ngạc nhiên.

Hồng Liên ngại ngùng thu tay lại: "Bà chủ, không phải làm thế này sao?"

Tô Hà gật đầu lia lịa: "Đúng rồi, đúng rồi, Hồng Liên, cô giỏi quá." Cô đứng đó trông như người thừa.

Hồng Liên mỉm cười: "Những việc này tôi làm quen rồi mà." Dọn dẹp chăn màn, rót trà dâng nước, là công việc cô ấy đã làm từ nhỏ.

Ban đầu Hồng Liên còn lo mình không biết dọn dẹp, nhưng giờ nhìn lại, vẫn nằm trong phạm vi thoải mái của cô.

Hồng Liên thay ga trải giường, cầm giẻ lau bàn, còn cẩn thận vệ sinh cả bồn cầu và gạch men trong nhà vệ sinh.

Hồng Liên lau xong một lượt, còn định ngồi xuống lau sàn, Tô Hà vội đưa cho cô cây lau nhà.

Hồng Liên thử dùng rồi nói: "Cây lau nhà này dễ dùng hơn nhiều so với loại trước kia. Cái nước tẩy này cũng rất tốt."

Vừa lau sàn, Hồng Liên vừa quan sát Tô Hà sắp xếp vật dụng. Nhà vệ sinh cần có khăn tắm sạch và bộ đồ vệ sinh mới.

Trong tủ quần áo phải có dép dùng một lần mới.

Những việc này trông có vẻ không quá khó. Hồng Liên nghĩ cô hoàn toàn có thể tự mình dọn dẹp phòng ốc.

Khi Tô Hà sắp xếp xong đồ đạc, nhìn lại sàn nhà thì không còn một hạt bụi nào, sạch sẽ đến bất ngờ!

Tô Hà tròn mắt, giơ ngón tay cái lên: "Hồng Liên, cô giỏi thật đấy, tôi phải cho cô một like!"

Hồng Liên chẳng khác nào cô Tấm thời hiện đại, dọn dẹp phòng vừa nhanh lại vừa sạch.

Điểm duy nhất mà Tô Hà có thể coi là lợi thế của mình là cô biết sử dụng công nghệ hiện đại. Nhưng ưu thế đó cũng biến mất ngay khi cô dạy Hồng Liên cách dùng máy giặt và máy sấy.

Hai người phối hợp làm việc, không hề mệt mỏi. Ba căn phòng nhanh chóng được dọn dẹp xong, chỉ có căn phòng của nhóm chơi mạt chược là phải để thông gió lâu hơn vì họ đã hút thuốc.

"Đi thôi, Hồng Liên, chúng ta đi ăn nào!" Tô Hà hồ hởi gọi. Bận rộn cả ngày, nhất định phải ăn món gì đó thật ngon mới được.

Mỗi khi nhắc đến ăn, mắt Hồng Liên lại sáng rực lên, vì đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày đối với cô ấy.

Trước đây, khi sống trong phủ, dù ăn uống tinh tế nhưng cô chẳng mấy khi được ăn uống thoải mái.

Ăn uống phải theo giờ giấc, ăn xong lại phải nhanh chóng phục vụ chủ nhân, nên mỗi bữa đều rất vội vàng. Huống chi, cô chỉ là một tỳ nữ nhỏ, thường ăn sau khi đã quá giờ ăn.

Hai người vừa định qua quán của ông Lý bán cơm niêu đất thì đột nhiên nghe thấy tiếng động trên lầu, mười một cậu thanh niên xuống trả phòng!