Hết trộn đậu rồi trộn bã đậu, không biết lần này La Dụng lại tính làm gì nữa.
Sau một ngày mệt mỏi như chó, đến khi xong việc thì cũng đã là chiều tối, cậu đang định dọn dẹp đồ đạc để về nhà họ Lâm, thì La Dụng lại nói tối nay nhà mình định làm một món gọi là "đậu bao", hỏi cậu ấy có muốn ở lại cùng làm không. Vừa nghe thế, chân của Kiều Tuấn Lâm dường như tự động quay trở lại sân nhà La Dụng
Trước khi bắt đầu làm đậu bao, La Dụng gọi Kiều Tuấn Lâm cùng ăn tối trước, nói rằng ăn chút gì đó lót dạ, đỡ để lát nữa đói bụng, Kiều Tuấn Lâm cũng vui vẻ đồng ý.
Bữa tối nhà họ La khá đơn giản, nhưng nhờ có tương đậu phụ và nghĩ đến việc lát nữa sẽ có món ngon khác, Đại thiếu gia nhà họ Kiều cũng không hề chê bai, chỉ nghĩ thầm rằng khi nào món đậu bao kia xong, cậu chắc chắn sẽ ăn cho bằng được vài cái.
Nhưng đến khi thực sự bắt đầu làm đậu bao...
“Cậu nói là phải làm hết chỗ này hả?” Kiều Tuấn Lâm nhìn đống bột mịn màu vàng trong các chậu và thùng, mặt mày đầy vẻ bị lừa.
“Ừ.” La Tam Lang gật đầu chắc nịch.
“Làm nhiều thế này, ăn bao giờ mới hết?” Kiều Tuấn Lâm kêu lên.
“Làm một lần, ăn đến mùa xuân năm sau luôn.” La Dụng thản nhiên đáp.
Vài ngày nữa trôi qua, thôn Tây Pha càng thêm bận rộn, những cơn tuyết lớn mùa đông cứ rơi rồi lại ngừng, trong sân nhiều nhà ở thôn Tây Pha lúc nào cũng bốc lên làn hơi nóng hừng hực.
Những nhà đã học được cách làm đậu phụ thì ngày nào cũng tất bật làm đậu rồi mang đi bán, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, hận không thể lôi cả bọn trẻ trong nhà ra làm việc như những đứa lao công nhỏ. Còn những nhà chưa kịp học cách làm đậu thì đa phần đều gánh đậu phụ đi khắp nơi bán, hiếm có ai ngồi nhà rảnh rỗi.
Mỗi ngày, khu vực cổng thôn luôn tấp nập người qua lại, có người trong thôn cũng có người ngoài thôn, có dân làng gần đó kéo nhau đến mua đậu, cũng có không ít thương lái từ nơi khác tới.
Ngược lại, sân nhà họ La lại trở nên nhàn hạ hơn, không còn làm đậu phụ nữa. Nếu có ai đến mua đậu, La Dụng chỉ tay về phía trong thôn, bảo họ lên thôn mà mua.
La Dụng còn dựng một căn lều rơm ngay bên cạnh nhà mình, bên trong đặt một cái bàn và hai cái kệ. Ngoài sân, cậu ấy dán một tờ giấy lớn, trên đó viết bốn chữ to: “Nam Bắc Tạp Hóa”.
Lũ trẻ trong thôn kéo nhau đến xem náo nhiệt. Một đứa nhỏ chỉ vào mấy chữ lớn trên tấm giấy dán ngoài sân hỏi: “Trên đó viết gì thế?”
“Nam Bắc Tạp Hóa,” La Dụng đắc ý trả lời. Cậu ta rất hài lòng với bốn chữ lớn mà mình viết, không biết đã lãng phí bao nhiêu tờ giấy mới viết được như vậy. Cũng may là lúc luyện viết, cậu dùng toàn vở bài tập tiểu học lấy từ không gian kia, nếu không thì Nhị Nương mà thấy giấy tốn như thế chắc xót đến phát khóc.
“Thế ở đây cậu bán những gì?” Lũ trẻ thò đầu vào trong căn lều rơm để ngó, bên trong ngoài hai bức tường sân và hai tấm rèm cỏ thì chỉ có hai kệ gỗ đặt sát tường, trên kệ bày vài món đồ lẻ tẻ, chẳng nhiều nhặn gì, trước cửa sổ còn có một chiếc bàn dài, La Dụng ngồi ngay phía sau chiếc bàn đó.
“Có tương đậu phụ và bã đậu.” Chỗ bã đậu còn dư sau khi làm đậu phụ, La Dụng không thể ăn hết nên định bán bớt. Yêu cầu cũng không cao, chỉ cần bán được với giá cám là đủ.
“Chỉ có hai món này mà cậu cũng dám gọi là Nam Bắc Tạp Hóa à?” Lũ trẻ cười nhạo, bảo cậu ta khoác lác.
“Các đệ nghĩ là tôi đặt tên này vì định bán hàng Nam Bắc à?” La Dụng cười nhạt, làm ra vẻ bọn nhỏ còn non lắm.
“Chẳng lẽ không phải?” Lũ trẻ đồng loạt hỏi.