"La Tam Lang không phải dạng dễ đối phó, nhà họ Vương không dám hành động bừa bãi." Mã Tứ Lang hiểu rõ tình hình. Không chỉ anh, những gia đình có chút thông tin trong thành cũng biết chuyện này.
"Sao lại thế chứ?" Mã Phi Dương tuy thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là cậu thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, chưa hiểu được hết mọi chuyện.
"Em có biết La Tam Lang từng học ở trường huyện không?" Mã Tứ Lang không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.
"Em biết." Mã Phi Dương từng nghe vài người bạn cùng trường kể rằng La Tam Lang rất chăm chỉ, tư chất cũng tốt, được các thầy trong trường đánh giá cao.
"Vậy em có biết vì sao bây giờ cậu ta không còn học ở đó nữa không?" Mã Tứ lại hỏi.
"Em biết." Gia đình La Dụng gặp nạn, cha mẹ đều qua đời, bản thân cậu ta cũng bị bệnh nằm liệt giường hơn nửa năm, gần đây mới khỏe lại.
"Vậy em chắc cũng biết, La Tam Lang đã đồng ý dạy cho hơn chục hộ dân ở làng Tây Pha cách làm đậu phụ rồi phải không? Nếu nhà họ Vương bây giờ ép buộc hay đàn áp cậu ta, dân làng Tây Pha có ngồi yên không?" Mã Tứ tiếp tục hỏi.
"Chắc chắn là không." Liên quan đến lợi ích của mình, ai lại ngồi yên chứ? Hơn nữa, dù không vì lợi ích, thì cũng không thể để bị coi là bị kẻ khác ức hϊếp. Nếu để như vậy, sau này cả làng sẽ bị người ta coi thường, mất hết thể diện.
"Vậy thì rõ rồi." Mã Tứ kết luận: "La Tam Lang có sự ủng hộ của dân làng, từng học ở trường huyện, nếu sự việc lớn chuyện, sẽ có người đứng ra bênh vực cậu ta. Hoàn cảnh của cậu ta hiện giờ vốn đã khiến người ta cảm thấy rất đáng thương. Nếu cậu ta quyết tâm làm to chuyện, nhà họ Vương cũng chẳng được gì tốt."
Thực ra còn một vài điều Mã Tứ không nói với Mã Phi Dương.
Ai mà không biết hoàng đế đương triều là người chí lớn và có tài, các quan chức bên dưới cũng hết sức cảnh giác, không ai dám xem thường hay cản trở ông. Huyện Lê Thạch tuy không gần Trường An lắm, nhưng cũng không phải là vùng đất xa xôi hoang dã, nơi "trời cao hoàng đế xa". Nếu sự việc lan rộng, đừng nói nhà họ Vương, ngay cả vị huyện lệnh hiện tại cũng có thể phải thay người. Chính vì vậy, với những người như La Tam Lang, nhà họ Vương đương nhiên sẽ e dè.
Còn về việc La Dụng có dám làm lớn chuyện không? Không cần bàn cãi, chắc chắn là có. Nhà họ Vương hẳn cũng hiểu rõ điều này.
Có người nói rằng La Tam Lang hành động quá vội vàng, tham lợi trước mắt, đến khi dân làng đều học được cách làm đậu phụ thì cậu ta sẽ chẳng còn phần gì.
Nhưng Mã Tứ không nghĩ vậy. Chỉ trong chưa đầy một tháng, từ một thanh niên vô danh ở làng quê, La Tam Lang đã khiến đậu phụ trở nên phổ biến khắp huyện Lê Thạch. Ngôi làng Tây Pha vốn chẳng ai đoái hoài, giờ đây ngày nào cũng tấp nập người ra kẻ vào.
Một người có thể làm được những điều đó, chưa nói đến tài năng, phong thái và bản lĩnh của cậu ta đã hơn rất nhiều người. Giờ lại còn có thể cứng rắn đối đầu với nhà họ Vương, không nhún nhường cũng chẳng van xin, đủ thấy La Tam Lang là người có gan dạ.
Mã Tứ không tin rằng cậu thanh niên này hành động một cách bồng bột. Chắc chắn La Dụng đã suy nghĩ thấu đáo về tình thế của mình và môi trường xung quanh. Mặc dù ở độ tuổi của cậu, hiếm có ai có thể làm được điều này, nhưng những người trong trường huyện đều nói rằng cậu ta vô cùng thông minh.
Một người vừa có gan dạ vừa có tầm nhìn như thế, đương nhiên sẽ không chịu bó hẹp trong một nơi nhỏ bé. Biết em trai mình có chút giao thiệp với La Tam Lang, Mã Tứ cũng rất hài lòng với mối quan hệ này.
Thằng em này văn võ đều không thành, cũng chẳng chịu yên ổn học hỏi kinh doanh từ cha và mình. Xem ra chỉ có tài giao tiếp là tạm được, nên tạm để nó phát triển theo hướng đó, sau này biết đâu lại có thể giúp ích cho gia đình.