Ám Ảnh

Chương 12: Nhõng nhẽo

Bắc Minh cả quãng đường về nhà tâm trí chỉ tồn tại mỗi Từ Nghi, đến nhà liền không thể chờ đợi thêm nữa mà lao thẳng đến phòng, nhìn thấy Từ Nghi đang ngủ say, lòng anh nhẹ đi đôi chút, cô như mèo nhỏ khẽ cựa quậy.

"Mèo nhỏ, tỉnh rồi hửm? Đã đỡ sốt chưa?"

"Ưʍ...Minh Minh anh về rồi."

Cơn sốt đã làm cho cô khá mệt mỏi mà vùi đầu vào trong gối, nũng nịu chào lấy Bắc Minh.

"Ừm, anh về rồi, để mèo nhỏ chờ lâu rồi."

"Không a, Minh Minh về rất nhanh, em cũng chỉ vừa chợp mắt là anh đã về."

"Ha, ngủ nào, đến trưa anh lại đem cháo đến."

"Ừm...nhưng Minh Minh, ở nhà cả ngày sẽ rất chán a."

"Mèo nhỏ, em còn đang sốt, không đòi hỏi."

"Minh Minh thật sự sẽ rất chán, cảm giác ngột ngạt sẽ rất lâu khỏi bệnh."

Từ Nghi làm nũng, với lấy bàn tay đang đặt trên trán mình xuống rồi vùi mặt vào, bàn tay Bắc Minh thật lớn, chỉ một bên đã có thể ôm trọn cả gương mặt cô. Từ Nghi cọ cọ mặt vào lòng bàn tay anh trông hệt như cái tên mà anh hay dùng để gọi cô. Bắc Minh không thể cứng rắn thêm nữa.

"Chịu thua em, mèo nhỏ, đến tối nếu đỡ sốt anh sẽ dẫn em đi chơi. Đã chịu chưa?"

"Chịu a, Minh Minh là nhất.".

"Anh tất nhiên phải là nhất rồi, nếu không là nhất thì sẽ có người bắt em đi mất, lúc đó anh thật sẽ không sống nổi nha."

"Haha, Minh Minh thật dẻo miệng."

"Ha, không đùa nữa, mau nghỉ ngơi, đến trưa anh lại gọi dậy."

"Ưʍ."

"Ngủ ngon, mèo nhỏ."

Như một thủ tục không thể thiếu, Bắc Minh luôn hôn lên trán cô những lúc đi ngủ, không hôn Bắc Minh sẽ cảm thấy rất khó chịu nha. Từ Nghi không chậm mà chìm vào giấc ngủ.

Đến tối.

"Minh Minh, Minh Minh a, em thật sự đã hết sốt rồi."

"Để anh xem nào."

Bắc Minh lấy trong tủ ra một nhiệt kế y tế, nhẹ nhàng đo cho Từ Nghi.

"Hừm 37.5, vẫn chưa tính là hết sốt."

"Nhưng cũng đã đỡ hơn lúc sáng rất nhiều, đỡ hơn rất nhiều a, Minh Minh chẳng phải đã nói nếu đỡ sốt sẽ dẫn Nghi nhi đi chơi sao?"

"Mèo nhỏ, em lo lắng cái gì, anh đã nói không cho đi hửm?"

"Không a, Minh Minh, em đỡ sốt rồi."

Từ Nghi lúc bệnh đặc biệt nhõng nhẽo hơn thường ngày, Bắc Minh quả thực không thể từ chối, cứ xem chính mình là bác sĩ mà chiều theo ý bệnh nhân là Từ Nghi.

"Được rồi, thay đồ rồi anh và em sẽ đi chơi."

"Minh Minh không được nuốt lời đấy."

"Được được, không nuốt lời."

Nghe được câu trả lời ưng ý, Từ Nghi bẽn lẽn, hôn trộm lên má Bắc Minh, vội vàng mà đỏ mặt quay đi, thật ngại chết mất.

Bắc Minh đôi chút bất ngờ, nét mặt không thể che giấu sự thõa mãn.