"Từ Nghi hôm nay bị sốt, không thể đi làm, cô có thể duyệt cho em ấy nghỉ không?"
Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng qua sắc giọng của Bắc Minh lại cảm giác như đang bị uy hϊếp, ánh mắt anh sắc nhọn phóng thẳng vào trưởng phòng. Cô ta trong cơn suy nghĩ vội bừng tỉnh, bắt gặp ánh mắt của anh, không thể không hoảng sợ, miệng lắp bắp.
"À, ờ được, Từ Nghi là nhân viên của tôi, cô ấy bị bệnh không thể bắt ép cô ấy đến công ty, như vậy rõ tàn ác a."
"Hy vọng cô biết điều đó là tàn ác kèm theo việc bắt ép, gây áp lực lên nhân viên."
Bắc Minh hai tay đút túi quần, dáng người cao ráo, lãnh cảm nhìn xuống trưởng phòng thấp hơn hẳn một cái đầu, ánh mắt không thèm che giấu sự cảnh cao. Cô ta không rét là run.
"Tôi...tôi biết mà, tôi cũng là vị trưởng phòng gương mẫu a."
Bắc Minh không đáp, lạnh lùng xoay người rời đi, anh nói chuyện với cô ta càng nói càng thêm căm ghét, giọng điệu lọt vào tai anh nghe thật chói tai.
"Bắc Minh."
Bắc Minh chợt khựng lại, lần theo giọng nói liền thấy Cô Nghiên chững chạc đi đến, bộ dáng trông cũng thật oai phong, cất tiếng hỏi.
"Cậu làm gì ở đây? Đáng lẽ giờ này phải ở công ty?"
"Đến đây để nộp báo cáo cho Nghi nhi, em ấy bị sốt. Còn cậu làm gì ở đây?"
"Chỉ là đi khảo sát. Nghi nhi em ấy đã đỡ hơn chưa?"
"Cố Nghiên, tên Nghi nhi chỉ mình tớ là bạn trai của cô ấy có thể gọi, cậu là bạn tớ, gọi thế rõ là không phải phép."
"Ha, thất lễ, cái tên ấy chẳng qua rất dễ thương đi, không đành lòng cũng buộc miệng gọi theo quán tính."
"Ha, chắc phải đề phòng cậu rồi, kẻo cậu lại giành bạn gái của tớ."
"Đừng cứng nhắc như thế, chỉ đùa thôi."
Lời nói đùa nghe thật không rõ thật hư, họ chỉ giỡn nhưng ngỡ như sắp xảy ra chiến tranh, không phải người trong cuộc thật khó mà hiểu được.
"Không còn gì nữa thì tớ về, để cô ấy một mình thật không an tâm."
"Tớ đã lâu mới về nước, cậu cũng nên một lần dẫn tới về nhà chơi."
"Được, khi nào rảnh tớ sẽ dẫn cậu về, lúc này thì không được."
"Ha, được được, chủ nhà là cậu, thời gian do cậu định đoạt."
"Tớ về được rồi chứ?"
"Về nhanh, Từ Nghi đang chờ."
Bắc Minh không đáp lại liền xoay người rời đi, cứ ngỡ đưa báo cáo là có thể về liền, nào ngờ phải tiếp chuyện người này rồi lại người kia, quá thời gian dự tính, anh thật quá lo lắng cho mèo nhỏ ở nhà.
Phía sau, Cố Nghiên tay đút túi quần, dáng người thẳng đứng, toát ra khí chất người lãnh đạo, ánh mắt thay đổi, không nhìn rõ là ý tứ hay âm mưu gì.