"Hức..."
"Nghi nhi, Nghi nhi..."
"Ha..."
Từ Nghi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, kế bên cô chính là Bắc Minh, không phải gã hề. Sắc mặt anh lo lắng hiện rõ, từng nói không rành mạch của Từ Nghi khiến tim anh không thể ngồi yên.
"Nghi nhi, em tỉnh rồi, đã mơ thấy gì mà lại sợ hãi đến thế này?"
"Ác mộng, hức... Minh Minh lại là ác mộng."
Thoát khỏi cơn mộng nhưng nỗi sợ vẫn còn nguyên không thay đổi trong lòng Từ Nghi, cô ôm chặt lấy Bắc Minh tựa hồ như chỉ cần lỏng tay một chút là Bắc Minh liền biến mất.
"Không sao, có anh đây rồi, nói anh nghe, em mơ thấy gì?"
Bàn tay to lớn của Bắc Minh vuốt lấy mái tóc của Từ Nghi, nhẹ nhàng mà vỗ về.
"Gã hề...hức...là gã hề, hắn ta bị điên, rất điên...hức...Minh Minh em sợ lắm."
"Không sao, không sao, chỉ là ác mộng thôi, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em."
Nhẹ nhàng, từ tốn cùng ân cần, Bắc Minh dịu dàng hôn lên trán của Từ Nghi, vừa chạm vào liền cảm nhận nhiệt độ bất thường, cơ thể trong vòng tay như sắp bốc cháy.
"Mèo nhỏ, em sốt rồi."
"Hức..."
Từ Nghi vẫn còn nức nở mà nấc lên từng tiếng hức.
"Nằm xuống, để anh mang thuốc đến, kẻo đêm muộn bệnh lại trở nặng, uống xong thì mau chóng đi ngủ, anh sẽ xin nghỉ vào ngày mai cho em."
Bắc Minh âu yếm hạ Từ Nghi xuống giường, vội vàng lấy thuốc cùng miếng dán hạ sốt, vô cùng ân cần mà chăm sóc, thoáng chốc Từ Nghi đã dịu đi cơn sốt cùng với tâm trạng đã được xoa dịu mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Bàn tay của Bắc Minh vẫn còn nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của Từ Nghi không muốn rời, ánh mắt luôn luôn là dịu dàng mang theo yêu chiều đến cô. Chợt ánh mắt thay đổi, tính khí thật khó lường.
"Ha, rốt cuộc đáng sợ đến mức nào mà lại phát sốt thế này. Không thể rời mắt được mà."
Sáng hôm sau.
"Ưʍ..."
"Mèo nhỏ, em tỉnh rồi, đêm qua ngủ ngon không hửm?"
"Rất ngon a."
Thật sự giống như mèo nhỏ, Từ Nghi vừa tỉnh dậy đã vùi đầu vào lòng ngực Bắc Minh, nũng nịu.
"Để anh xem đã hết sốt chưa."
Bắc Minh khẽ đưa tay chạm nhẹ.
"Vẫn còn hơi sốt, hôm nay nghỉ ở nhà, không cần phải đi làm."
"Ưʍ."
Từ Nghi khi bệnh cũng thật ngoan ngoãn, mọi điều đều nghe theo Bắc Minh, không có chút gì là phản kháng.
"Rửa mặt một chút, anh nấu cháo, ăn xong hãy nghỉ ngơi tiếp."
"Ưʍ."
Từ Nghi trong vòng tay anh gật gật đầu, bộ dạng đáng yêu không thôi.
"Mèo nhỏ, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh hoàn thành công việc cho em liền trở về, nhanh thôi."
"Ưm, Minh Minh đi sớm về sớm, nhớ cẩn thận."
"Ừm, anh biết rồi, nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh về nhanh thôi."
Bắc Minh thật sự yêu Từ Nghi quá nhiều, trước khi đi còn hôn nhẹ lên trán cô dần dần chuyển đến môi, quyến luyến mãi không muốn rời.