Ám Ảnh

Chương 8: Lại gặp ác mộng 2

Trong cơn hoảng loạn, lực bất đồng tâm, Từ Nghi lúc này chỉ có thể theo dõi nhất cử nhất động của hắn, thật không biết là hắn đã biết cô có mặt ở đây hay là chưa.

Hắn lôi kéo con búp bê đến một cái tủ lớn, Từ Nghi tuy sợ nhưng cũng tò mò dõi theo. Hắn mở cửa ra, trong đấy đầy những dụng cụ tra tấn, Từ Nghi nhìn vào không thể không sợ hãi.

"Là dụng cụ tra tấn sao? Hắn định làm gì? Minh Minh anh ở đâu? Hức..."

Từ Nghi nhìn theo hành động của hắn, cô thấy hắn đang lôi ra một sợi dây xích dài cùng một cây nến sáp.

"Hắn lấy xích để làm gì chứ? Trói con búp bê lại sao? Làm sao mà con búp bê có thể tự di chuyển được mà trói chứ?"

Hắn cầm sợi dây xích trói lại tứ chi của con búp bê, một đồ vật vô tri vô giác thực sự hắn không cần phải tốn sức để xích lại, chỉ là tinh thần của hắn không được bình thường.

Chưa dừng lại ở đó, hắn đốt nến lên, lửa cháy đến đâu, nến cũng chảy đến đó, cho đến khi những giọt sáp xuất hiện, hắn nghiêng mạnh cây nến, giọt sáp theo góc độ mà nhỏ giọt xuống.

Hắn để cây nến gần eo, rồi từ từ hạ xuống, thấp dần, thấp dần rồi đến vùng cấm địa. Những giọt nến mang theo sức nóng đổ bộ xuống bãi cỏ nhỏ vùng cấm địa, đám cỏ sức yếu đυ.ng phải nhiệt độ nóng lập tức co lại héo trụi đi.

Hắn vẫn tiếp tục đến khi bãi cỏ không còn sức sống, hiện rõ phần trần trùi. Từ Nghi kinh hãi, không thể ngờ trước hành động kinh tởm của hắn.

"Sao lại có thể? Sao lại làm như vậy? Thật kinh tởm."

"Khực...hahaha..."

Hắn hưng phấn cười lên sảng khoái, hắn càng cười càng lớn, cây nến trên tay vẫn đang nghiêng xuống, tiếp tục nhỏ giọt, nhỏ giọt, sáp chảy đến đâu đều in vết đến đó, trong chốc lát đã phủ kín vùng cấm địa.

Từ Nghi nước mắt rơi lã chã, thân thể bị tê liệt khiến cô tuyệt vọng, cô nhắm mắt lại với hi vọng có thể thoát khỏi nơi u tối này. Sau một cái nhắm mắt dài, mở mắt ra chào đón cô là ánh nhìn từ gã hề.

Hắn nhìn cô đăm đăm, trên tay đang cầm theo sợi dây xích cùng với cây nến đang cháy. Hắn biết cô ở đây, hắn ngay từ đầu đã biết cô ở đây.

Hắn nhấc chân hướng phía cô mà đi đến, từng bước đi của hắn là từng hố sâu sợ hãi không đáy đối với Từ Nghi, cứ bước rồi lại bước. Từ Nghi đã sợ nay càng thêm sợ, từng dây thần kinh não đều trở nên căng cứng.

"Không, không đừng tới đây, đừng tới đây."

Nước mắt cô rơi ngày càng mãnh liệt, không thể ngưng khóc khi hình ảnh của hắn cứ đang ngày một gần trước mắt cô.

"Không, không, cứu tôi với, Minh Minh, anh ở đâu? Cứu em với, hức...hức."

"Khực...hahahaha..."

Đối diện với nỗi sợ hãi của cô, hắn càng thêm hưng phấn, cười càng thêm điên loạn, bên tay cầm nến của hắn đang để sát vùng cấm địa của Từ Nghi rồi để cho cây nến nghiêng xuống, giọt nến đang dần dần đổ xuống.