Giữa đêm, Từ Nghi lờ mờ mắt tỉnh dậy, đối diện với cô là ánh đèn sang trọng được tỏa sáng giữa trần nhà, thắp sáng cả căn phòng.
Phụp.
Vẫn chưa thể hiểu được tình hình, ánh đèn chợt tắt đi, rồi lại thay vào đó là ánh đèn ngủ mờ ảo. Từ Nghi tay chân cứng đờ, không thể động đậy, giọng nói không thể phát ra tiếng, chỉ ú ớ. Cả cái đầu cũng không thể chuyển động, chỉ có đôi mắt là có đảo quanh căn phòng mà suy xét.
"Là mơ sao? Sao cơ thể mình không cử động được? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhìn quanh căn phòng u tối, là căn phòng trong cơn ác mộng trước. Khắp bốn bức tường đều là hình ảnh của cô, mọi cử chỉ, hành động, ánh mắt, biểu cảm, thậm chí cả sinh hoạt thường ngày đều được chụp lại rồi treo lên không sót một thứ gì.
"Là căn phòng hôm qua mình đã mơ thấy, tại sao lại dán hình mình, điên thật, rốt cuộc là tên biếи ŧɦái nào?"
Quá hãi hùng, cảm giác bất an bất ngờ ập đến. Không dừng lại ở đó, đối diện với chiếc giường cô đang nằm bỗng chốc phát sáng, là thước phim chiếu rạp đang hiển thị. Tất tần tật trong thước phim đó chỉ vỏn vẹn mỗi một mình Từ Nghi.
Bên cạnh đó, còn có chiếc sofa, có người đang ngồi ở đó ngắm nhìn thước phim. Từ đằng sau, Từ Nghi chỉ nhìn thấy mỗi cái đầu, nhìn vào Từ Nghi càng thêm sợ hãi, là gã hề trong cơn ác mộng trước. Hắn đung đưa đầu ngắm nhìn thước phim trước mắt, chỉ đung đưa, không hề phát ra tiếng động. Từ Nghi phía sau không thể thấy được ánh mắt hắn lúc này, nếu chạm phải chắc cô sẽ khóc toáng lên.
Tại sao hắn lại có hình ảnh của cô, thậm chí còn có cả video để đem ra ngắm nhìn, từ bao giờ? Hàng vạn câu hỏi trong đầu cô nhưng không có lấy một câu trả lời. Thước phim chợt tắt đi, hắn cuối người xuống, lôi kéo thứ gì đó rời đi.
Theo hành động của hắn Từ Nghi dời mắt nhìn theo, là một con búp bê, so với người thật không khác gì nhiều. Con búp bê bị hắn kéo lê đi, thân thể không mặc quần áo hiện rõ trước mặt Từ Nghi kèm theo đó là những vết roi da chi chít, còn có cả những vệt đỏ, thật không thể biết được đó có phải là máu hay không, cô còn bắt gặp trên cổ con búp bê có rất nhiều dấu hôn trải dài đến tận hai đồi núi.
Đầu búp bê bỗng xoay lại, Từ Nghi trợn to mắt, hận không thể mù ngay lúc này. Con búp bê đó được khắc họa theo khuôn mặt của Từ Nghi, chính xác đến khó tin.
"Chuyện quái quỷ gì đây? Là mình sao? Không, là búp bê mang khuôn mặt của mình, tại sao hắn lại làm điều đó? Tên này điên rồi, điên thật rồi."
Từ Nghi lúc này mắt đã đọng nước, những chuyện hoang đường xảy ra trước mắt khiến tinh thần cô suy sụp, không thể sợ hãi hơn nữa, nước mắt cô trực trào rơi xuống, trong chốc lát đã ướt đẫm hết cả khuôn mặt.
"Có ai không? Làm ơn kéo tôi ra khỏi chỗ này."
---------------
Mình dùng dấu " này là thể hiện suy nghĩ của nhân vật nha.