Lý Tử Manh: Mà này, vợ của Cố tổng không phải là Tạ Lạc Thư sao? Sao trông khác với ảnh trên mạng tôi thấy trước đây vậy.
Liễu Nam Chi: Tôi cũng thấy, đẹp hơn trên mạng nhiều.
Lý Tử Manh: Đúng đúng. Bức ảnh makeup đậm trên mạng xấu chết đi được. Không nhìn thấy đường nét nào cả. Thực ra cậu ấy trông rất thanh tú.
Liễu Nam Chi: Đúng vậy, ngũ quan trông rất đẹp, trang điểm nhẹ chắc sẽ còn kinh người hơn. Công ty quản lý của cậu ấy tìm đâu ra chuyên gia makeup vậy, cứ khiến người ta xấu đi.
Lý Tử Manh: Không phải cố ý đấy chứ...
Liễu Nam Chi: Hít hà... Rất có khả năng.
Lý Tử Manh: Huhuhu, vậy Tạ Lạc Thư thật đáng thương! Tôi quyết định rồi! Tôi sẽ làm fan của cậu ấy!
Tạ Lạc Thư đang bận thay quần áo cho Yến Yến không biết rằng bản thân đã có một fan cứng đầu tiên.
Trong phòng thay đồ, Tạ Lạc Thư đã cởi hết quần áo của Yến Yến, nhìn làn da trắng hồng của đứa nhỏ, cậu ấy ngứa tay, chọc vào eo nó một cái.
Không ngờ Yến Yến phản ứng rất mạnh, người nó lập tức nghiêng sang một bên. Mắt Tạ Lạc Thư sáng lên, nè he nè he, nhóc con này sợ nhột.
Hai tay Yến Yến che eo: Hừ, cha dượng xấu xa.
"Được rồi, được rồi, không trêu con nữa." Tạ Lạc Thư cầm bộ đồ liền thân khủng long nhỏ lên, "Nào, chân trái, chân phải."
Yến Yến vẫn nghe theo lời Tạ Lạc Thư, bảo giơ chân trái thì giơ chân trái, bảo giơ tay phải thì giơ tay phải.
Cuối cùng kéo khóa lên và đội mũ khủng long nhỏ.
Một đứa bé nhỏ xíu, mặc bộ đồ liền thân khủng long nhỏ lông xù, thật sự đáng yêu đến mức khiến người ta tan chảy. Gương mặt nhỏ hồng hào, dưới lớp lông càng thêm đáng yêu.
Yến Yến nhìn mình trong gương, giơ hai bàn tay nhỏ lên, ôm má: Đúng là em bé rồi.
[Aa, tim tui.]
Chúng kiến cảnh này, Tạ Lạc Thư cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó bắn trúng.
"Em bé của chúng ta thật đáng yêu." Cậu ấy bế Yến Yến lên, bây giờ đã vào thu. Bộ đồ liền thân khủng long nhỏ này tuy bên ngoài lông xù, nhưng bên trong không có lông. Rất thích hợp cho mùa này, hơn nữa lớp lông bên ngoài cũng không nặng, mềm mại, sờ vào có thể cảm nhận được chất liệu rất tốt.
Yến Yến ngẩng đầu nhìn Tạ Lạc Thư.
Cậu ấy ngồi xổm xuống: "Sao vậy em bé?"
Yến Yến chỉ ra ngoài.
Tạ Lạc Thư suy nghĩ một chút: "Là muốn cho Lâm... quản gia Lâm xem sao? Đi thôi."
Cậu ấy mở cửa cho Yến Yến, đôi chân ngắn ngủn của nó đi đến trước mặt quản gia Lâm.
"Sao vậy? Tiểu thiếu gia?" Quản gia Lâm hỏi.
Đây cũng là lần đầu tiên ông ta thấy Yến Yến mặc quần áo dễ thương. Trước đây cũng đã chuẩn bị một số quần áo thường ngày cho nó, nhưng lần nào nó cũng chỉ muốn mặc vest giống tiên sinh. Sau đó ông ta cũng chỉ chuẩn bị vest thôi. Tuy nhiên, tiểu thiếu gia như thế này...
[Rất đáng yêu.] Quản gia Lâm nghĩ thầm.
Nghe được tiếng lòng của quản gia Lâm, Yến Yến nhận được câu trả lời mình muốn, lại bước những bước chân ngắn ngủn trở về phòng thay đồ.
Quản gia Lâm và Tạ Lạc Thư vừa đi theo sau lưng nó vừa nhìn nhau. Tạ Lạc Thư lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
Trở lại phòng thay đồ, Yến Yến chỉ vào bộ đồ liền thân quái vật nhỏ.
"Muốn mặc cái này sao?" Tạ Lạc Thư cầm bộ đồ lên.
Yến Yến lại im re.
Tạ Lạc Thư cất bộ đồ đi: "Em bé không nói gì là không thích sao? Vậy chúng ta không lấy bộ này nữa."
Em bé đã nói rồi còn gì. Yến Yến nắm lấy bộ đồ liền thân đó.
"Em bé muốn hay không muốn?" Tạ Lạc Thư nghĩ một lúc, cảm thấy không thể nóng vội, "Vậy nếu em bé muốn mặc thì gật đầu, không muốn mặc thì lắc đầu."
Yến Yến gật đầu. Tạ Lạc Thư mỉm cười, sau đó thay quần áo cho nó. Sau khi thử vài bộ quần áo với kiểu dáng khác nhau, Yến Yến thích bộ đồ liền thân khủng long nhỏ nhất. Bàn tay nhỏ cứ nắm chặt không buông.
Tạ Lạc Thư bèn để Yến Yến mặc bộ đồ liền thân khủng long nhỏ.
Tạ Lạc Thư một tay dắt khủng long nhỏ, một tay ôm một đống quần áo đi ra khỏi phòng thay đồ, nói với Lý Tử Manh: "Tôi lấy hết mấy bộ này, phiền cô gói lại giúp tôi. Bộ này mặc luôn."
Lý Tử Manh nhận lấy quần áo: "Vâng, tiên sinh."
"Giao đến..."
"Nhà Cố tổng, chúng tôi biết, lát nữa sẽ gửi đến." Lý Tử Manh nhanh nhảu nói trước, "Tiền đã tính vào tài khoản của Cố tổng rồi ạ."
Tạ Lạc Thư quay đầu lại thì thấy quản gia Lâm gật đầu với mình.
"Ừm." Cậu ấy mỉm cười với Lý Tử Manh, "Cảm ơn cô, cắt mác bộ này giúp tôi nhé."
"Vâng." Mác của bộ đồ này nằm ở phía sau đuôi khủng long nhỏ.
Có người giao đến tận nhà là tốt nhất rồi. Tạ Lạc Thư dắt Yến Yến định đi, nhưng phát hiện nó đứng im tại chỗ.
"Sao vậy em bé?" Cậu ấy ngồi xổm xuống, nhìn theo ánh mắt của Yến Yến, trong nháy mắt nụ cười trên môi cậu hoá đá.
"Ây da." Lý Tử Manh vỗ tay, "Em bé muốn cha cũng mặc bộ này sao?"
"Không..." Tạ Lạc Thư xua tay muốn từ chối.