Nhóc Nghe Được Tiếng Lòng Gặp Phải Cha Dượng Xuyên Sách

Chương 8

"Đi mua cho Yến Yến vài bộ đồ mới trước đã." Tạ Lạc Thư nói.

"Vâng, Tạ tiên sinh."

Xe chạy đến tầng hầm của trung tâm thương mại, Tạ Lạc Thư xuống xe bế Yến Yến lên. Thấy nó không nhúc nhích, quản gia Lâm cũng không nói gì thêm.

Cả trung tâm thương mại rất lớn, tổng cộng có 4 tầng trên mặt đất và 2 tầng hầm.

"Hiện tại chúng ta đang ở tầng hầm thứ hai." Quản gia Lâm giới thiệu, "Tầng hầm thứ nhất là siêu thị. Tầng một là khu vực trang sức vàng bạc, tầng hai là khu vực quần áo, tầng ba là khu vực giải trí, tầng bốn là khu vực ăn uống."

"Ừm." Tạ Lạc Thư gật đầu. Phải nói là nơi này khá đầy đủ.

Bước vào thang máy, quản gia Lâm nhấn nút "2".

Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là những viên gạch trắng tinh và kính trong suốt. Nhìn ra xa, đủ loại phong cách và kiểu dáng, tha hồ lựa chọn. Từ trang phục trang trọng thanh lịch đến trang phục thường ngày thoải mái, dù là nam, nữ hay trẻ em đều có đủ cả. Nếu người sành sỏi đến đây sẽ phát hiện được nơi này có rất nhiều thương hiệu quần áo nổi tiếng.

Đương nhiên rồi, dù sao thì đây cũng là trung tâm thương mại hàng đầu thuộc Cố thị. Những người đến đây về cơ bản đều là người có tiền. Một số người theo đuổi chất lượng cao cũng sẽ đến đây, bởi vì có một số cửa hàng ở đây cũng đi theo hướng giá cả phải chăng và chất lượng cao.

Nguyên chủ và bá tổng cũng gặp nhau ở trung tâm thương mại này. Hắn vốn chỉ định đến đây để câu đại gia, không ngờ lại câu được chủ nhân của trung tâm thương mại này.

Tạ Lạc Thư rất hài lòng với điều này. Lần đầu tiên Yến Yến nhìn thấy nhiều quần áo như vậy, mắt nó mở to.

Cố tổng rất ít khi, hoặc nói đúng hơn là gần như không bao giờ đưa Yến Yến ra ngoài. Lần gặp gỡ nguyên chủ hoàn toàn là do hắn gặp may. Lần đó, Cố tổng đích thân đưa Yến Yến lên tầng bốn dùng bữa. Vì vậy, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy nơi này.

"Đi thôi." Tạ Lạc Thư nhìn cái miệng nhỏ đang hé mở của Yến Yến, "Đưa em bé của chúng ta đi mua quần áo mới nào."

Hóa ra có nhiều quần áo mới như vậy. Trước đây nó chưa từng thấy bao giờ. Chỉ thoáng chốc, Yến Yến đã bị Tạ Lạc Thư dẫn dắt, bắt đầu tự xưng bản thân là "em bé".

Cậu đưa nó đi thẳng đến cửa hàng quần áo trẻ em.

"Xin chào quý khách!" Trong cửa hàng quần áo trẻ em chỉ có hai cô gái. Một người ngồi ở quầy lễ tân, người kia phụ trách hướng dẫn.

Lý Tử Manh nhìn thấy đứa trẻ bụ bẫm mặc bộ vest chỉnh tề, trái tim như muốn tan chảy: "Oa! Bé con thật đáng yêu!"

"Phải không, phải không." Nghe người khác khen Yến Yến, Tạ Lạc Thư còn vui hơn cả khi mình được khen.

"Chúng tôi mới ra mắt bộ đồ liền thân khủng long nhỏ, cậu có muốn thử không?" Vừa nhìn thấy Yến Yến, Lý Tử Manh lập tức nghĩ đến sản phẩm mới của cửa hàng, một nhóc mặt không cảm xúc mặc bộ đồ liền thân khủng long nhỏ hung dữ!

Ôi chao, dễ thương quá!

"Muốn, muốn, muốn." Mắt Tạ Lạc Thư sáng lên, sau đó mới nhớ ra phải hỏi Yến Yến, "Em bé, con có muốn mặc không?"

Yến Yến hơi do dự, nó muốn mặc vest ngầu như ba, nhưng khủng long nhỏ... cũng bảnh, nhưng đó là khủng long nhỏ cơ mà.

"Được." Tạ Lạc Thư quyết định, "Em bé không lên tiếng tức là đồng ý rồi. Lấy cho tôi một bộ, nhưng tôi cũng không rõ em bé mặc size bao nhiêu..."

Tạ Lạc Thư còn chưa nói hết, Lý Tử Manh đã nhanh chóng lấy vài bộ đồ liền thân khủng long nhỏ với nhiều kích cỡ khác nhau, thậm chí còn có cả quái vật nhỏ, cừu nhỏ và các kiểu dáng khác: "Không sao đâu ạ, cứ ướm thử xem bộ nào vừa thì thử bộ đó. Còn rất nhiều kiểu dáng khác nữa."

Yến Yến mím môi: Đã cha dượng bảo mình mặc thì mình đành phải mặc thôi~

Tạ Lạc Thư đặt nó xuống đất, ướm thử một chút và chọn một bộ có kích cỡ vừa phải, các kiểu khác cậu ấy cũng không từ chối: "Cứ lấy mấy bộ này đi, nào em bé, chúng ta đi thay đồ."

"Tạ tiên sinh, để tôi làm cho." Quản gia Lâm tiến lên muốn nhận lấy bộ đồ liền thân trong tay Tạ Lạc Thư.

"Không cần." Tạ Lạc Thư một tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Yến Yến, "Tôi làm được."

Cậu ấy đưa Yến Yến vào phòng thay đồ.

"Quản gia Lâm?" Cô gái ở quầy lễ tân nhỏ giọng lên tiếng.

"Hả?!" Lý Tử Manh trợn tròn mắt, ai? Quản gia Lâm? Cái người... Quản gia Lâm?!

"Ừ." Quản gia Lâm gật đầu, sau đó đưa tới một tấm danh thϊếp, "Tất cả số quần áo này đều tính vào sổ của Cố tổng. Giao đến địa chỉ này, gọi vào số điện thoại này."

Cô gái ở quầy lễ tân nhận lấy danh thϊếp, giọng nói run run: "Vâng, vâng ạ."

Sau đó, điện thoại của Liễu Nam Chi rung điên cuồng. Cô chọc vào điện thoại, tin nhắn của Lý Tử Manh gửi đến như điên.

Lý Tử Manh: A a a! Quản gia Lâm! Sao lại là quản gia Lâm!

Lý Tử Manh: Vậy đứa bé vừa nãy là con trai của Cố tổng sao? !!

Lý Tử Manh: Người đàn ông đó là vợ của Cố tổng sao?!

Lý Tử Manh: Huhuhu, tôi đã làm gì thế này!!

Lý Tử Manh: Aaa!!!