“Cút đi, chúc mừng cô, cô bị sa thải rồi.” Tạ Lạc Thư một tay bế Yến Yến lên, cậu biết Yến Yến nghe hiểu.
“Cậu!” Giáo viên dạy piano run rẩy toàn thân, “Cậu không có tư cách…”
“Tôi là phu nhân Cố tổng, Cố tổng không có ở đây, nhà họ Cố đương nhiên nghe theo tôi.” Tạ Lạc Thư cười lạnh, “Tôi không có tư cách? Ai có tư cách?”
Nói xong, Tạ Lạc Thư bế Yến Yến ra ngoài, gặp quản gia Lâm.
“Tôi đã sa thải giáo viên dạy piano này, không cần tìm người mới.”
“Hiểu rồi, phu… Tạ tiên sinh.”
Tạ Lạc Thư bế Yến Yến, mùi sữa đặc trưng của trẻ con truyền đến, cộng thêm cả người Yến Yến ấm áp, mềm mại ôm rất thoải mái, đúng là một cục bông nhỏ. Hơn nữa nhìn mũm mĩm nhưng thực ra là một quả bóng rỗng ruột, không nặng lắm. Chỉ là Yến Yến hơi căng cứng, giữ nguyên một tư thế, không nhúc nhích.
Tạ Lạc Thư cũng không để ý, đổi thành hai tay cùng bế. Má Yến Yến áp vào cổ Tạ Lạc Thư, xúc cảm mềm mại của làn da trẻ con càng thêm rõ ràng. Nhiệt độ da thịt truyền đến. Khoé miệng Tạ Lạc Thư không giữ được.
[Oa! Mềm và thoải mái quá!]
Chất liệu bộ vest của Yến Yến rất tốt, sờ vào rất thoải mái. Nhưng Tạ Lạc Thư vẫn cảm thấy không phù hợp với trẻ con.
“Phòng của Yến Yến ở đâu?” Tạ Lạc Thư hỏi Yến Yến, ngẩng đầu lên nhìn thấy biển hiệu trên cửa.
Trời ạ, đúng là nhà của bá tổng. Sợ nhầm phòng nên còn đặc biệt làm biển hiệu.
Phòng của Yến Yến ngay cạnh phòng của Tạ Lạc Thư, ở giữa là một phòng chứa đồ. Tạ Lạc Thư nhìn tấm biển hiệu bằng sắt vuông vắn, không có gì nổi bật.
[Bữa nào thay cái biển hiệu đẹp hơn, dễ thương hơn. Cái này lạnh lẽo, xấu chết đi được. Cố tổng cũng chả có tí gu thẩm mỹ nào.]
Nhưng mà, chuyện thiết kế nhà không phải do ba chọn.
Yến Yến được Tạ Lạc Thư bế rất thoải mái, vòng tay của Tạ Lạc Thư rất ấm áp, cộng thêm dường như ông cha dượng khác với trước kia, Yến Yến hơi thả lỏng một chút, nằm sấp trên người Tạ Lạc Thư.
Tạ Lạc Thư cũng cảm nhận được Yến Yến đã thả lỏng. Mở cửa phòng ra, phòng của Yến Yến cũng hoàn toàn không giống phòng của một đứa trẻ. Tổng thể là phối màu đen trắng xám, cũng không có gì trang trí. Mở tủ quần áo ra, một hàng vest chỉnh tề khiến Tạ Lạc Thư hít một hơi lạnh.
Tạ Lạc Thư đặt Yến Yến lên giường, ngồi xổm xuống: “Yến Yến. Con có quần áo khác không?”
Quần áo khác? Không có. Yến Yến lắc đầu.
Ba chỉ cho những bộ quần áo này, nó cũng chỉ có những bộ quần áo này.
Tạ Lạc Thư tìm khắp tủ quần áo trong phòng, cuối cùng xác nhận, Yến Yến chỉ có vest!
[Huhuhu, Yến Yến đáng thương của chúng ta chỉ có vest thôi.]
Vest không tốt sao? Yến Yến nghi hoặc, ba đều mặc vest nên nó cũng phải mặc vest.
[Cố tổng này làm sao ấy, cũng không biết đối xử tốt với Yến Yến một chút, bảo sao Yến Yến không nói chuyện.]
Cố tổng đang ở nước ngoài hắt hơi một cái, sau đó quyết định mặc áo khoác.
Yến Yến chớp chớp mắt: Cũng không thể nói về ba như thế được.
“Yến Yến.” Tạ Lạc Thư lại bế Yến Yến mềm mại thơm tho lên, lần này Tạ Lạc Thư không ôm chặt, hai người nhìn nhau “Chúng ta ra ngoài mua quần áo mới nhé?”
[Ôm thoải mái quá, đã ôm là không muốn buông ra nữa.]
Yến Yến im lặng.
Tạ Lạc Thư giơ một tay vuốt ve tóc Yến Yến, tóc của đứa trẻ mềm mại, vuốt ve rất thoải mái.
Sao lại vuốt tóc Yến Yến nữa. Yến Yến đưa tay ra nắm lấy tay Tạ Lạc Thư đang vuốt tóc.
Yến Yến ăn uống tốt, mỗi bữa đều do chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp, nên mũm mĩm và rất khỏe mạnh.
Bàn tay nhỏ của Yến Yến cũng mũm mĩm, mềm mại. Tạ Lạc Thư hiền lành nắm lấy bàn tay nhỏ của Yến Yến, bóp nhẹ.
[Trên đời này không có thứ gì dễ bóp hơn tay của trẻ con rồi!]
“Em bé không nói gì thì coi như đã đồng ý nhé.” Tạ Lạc Thư vốn định gọi Yến Yến nhưng vẫn cảm thấy gọi em bé thân thiết hơn.
Tạ Lạc Thư dẫn Yến Yến xuống lầu, giáo viên dạy piano đã không còn ở đó nữa, phòng đàn piano cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
“Quản gia Lâm.” Tạ Lạc Thư dặn dò, “Chuẩn bị xe, tôi đưa Yến Yến đi dạo trung tâm thương mại.”
“Trung tâm thương mại của Cố thị ạ?” Quản gia Lâm hỏi.
Đúng là bá tổng trong tiểu thuyết, chuẩn bị sẵn trung tâm thương mại của mình. Tốt rồi, không cần tự mình bỏ tiền ra.
Mấy năm sống khổ sở, cuối cùng cũng khiến Tạ Lạc Thư có thói quen tiết kiệm.
Tạ Lạc Thư gật đầu: “Đúng, chỉ có của nhà trồng mới yên tâm.”
Quản gia Lâm nhanh nhẹn, không bao lâu sau Tạ Lạc Thư và Yến Yến đã lên xe. Nhìn logo không nhận ra là xe gì, chắc là một thương hiệu bịa đặt trong nguyên tác thôi. Nhưng xe ngồi rất thoải mái, không khí trong xe cũng rất trong lành.
Tạ Lạc Thư có khứu giác nhạy bén, hồi nhỏ nếu trong xe có mùi gì lạ là sẽ bị say xe buồn nôn. Vì vậy, thời gian đó xe nhà đều được xử lý, không có mùi lạ.
Quản gia Lâm cũng đi cùng, ngồi ở ghế phụ.
“Tạ tiên sinh định lên tầng mấy trước ạ?” Quản gia Lâm hỏi.
Tạ Lạc Thư nhìn góc nghiêng của Yến Yến, tròn trịa mũm mĩm giống hệt cậu bé bút chì.