"Phía trước có một thị trấn nhỏ, muốn ghé ăn gì không, nghỉ ngơi chút?" Minh Sương nhìn vào bản đồ, hỏi.
"Được."
Xe rẽ vào khỏi quốc lộ, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở thị trấn.
Thị trấn không lớn, đường phố khá rộng nhưng vắng vẻ, chỉ có vài đứa trẻ con đang chơi đùa trên đường.
"Ăn gì đây?" Minh Sương hỏi.
Diệp Đình Sương dừng lại trước mặt một cậu bé tóc vàng mắt xanh và hỏi: "Chào em, ở đây có món gì ngon không?"
Cậu bé chỉ vào con đường phía sau: "Nhà bà ngoại em có pizza rất ngon."
Diệp Đình Sương hỏi tiếp: "Vậy em có thể dẫn bọn chị qua đó không?"
"Đương nhiên rồi, đi theo em."
Mấy đứa nhỏ chạy đằng trước, thỉnh thoảng quay đầu lại, sợ rằng hai người lớn sẽ không đuổi kịp.
Lúc này, Minh Sương bất ngờ chạy vọt lên, làm bộ như muốn đuổi theo bọn trẻ, khiến cả đám cười vang, chạy nhanh hơn nữa.
Trong chớp mắt, Diệp Đình Sương đã bị bỏ lại phía sau một đoạn khá xa.
“Mau lên nào!” Minh Sương quay đầu lại, vẫy tay về phía Diệp Đình Sương, cười nói, “Người cuối cùng sẽ phải trả tiền đấy!”
Diệp Đình Sương khựng lại một chút, rồi nhấc chân chạy theo.
“Aaa!” Một đứa nhỏ chạy tới đích trước, cười đắc chí nhìn hai người lớn đang từ từ đuổi kịp, rồi hào hứng nói: “Bà ngoại cháu sẽ cho các cô thêm một miếng phô mai!”
“Cảm ơn nhé, cậu bé đẹp trai! Giờ cháu đi lấy thực đơn giúp bọn cô được không? Hôm nay có người sẽ mời bữa lớn đấy!” Minh Sương cười, vỗ nhẹ vào đầu cậu bé.
Diệp Đình Sương dựa nửa người vào cửa, thở hổn hển.
Lâu lắm rồi cô mới vận động như vậy.
“Nhìn cô mệt quá kìa, bao lâu rồi không tập thể dục vậy?” Minh Sương kéo tay cô, dẫn đến chỗ ngồi gần cửa sổ.
Không lâu sau, cậu bé mang pizza ra, cười toe toét nhìn hai người.
“Muốn ăn cùng không?” Minh Sương hỏi.
Cậu bé đảo mắt nhanh nhẹn: “Có được không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi, dù sao cũng có người mời mà.” Minh Sương cười, vỗ vào ghế bên cạnh, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Cậu bé lập tức ngồi lên, tò mò nhìn các cô và hỏi về nơi các cô đến, không ngừng thắc mắc quê của họ có món gì ngon, có chỗ nào vui chơi thú vị.
Minh Sương vừa ăn pizza vừa kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của cậu, cho đến khi cậu đột nhiên hỏi tên các cô.
Cô ngẩng lên, dù bận nhưng vẫn điềm tĩnh nhìn sang Diệp Đình Sương: "Bà chủ ơi, cậu nhóc này đang hỏi tên cô đó, cô tên gì?"
Diệp Đình Sương đưa thêm cho cậu bé một miếng pizza, rồi sau một lúc mới đáp: "Lily."
Lily… Lily?
Minh Sương thầm lặp lại cái tên đó trong đầu, nghe thấy cậu bé lại hỏi: "Vậy còn cô thì sao?"
Minh Sương liếc nhìn Diệp Đình Sương, thấy cô đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, liền cao giọng đáp: "Ming."
Sau khi tính tiền xong, cậu bé đứng ở cửa, vẫy tay chào tạm biệt: "Tạm biệt Lily, Ming, mong các cô lại ghé ăn pizza lần nữa!"
Hai người cùng quay lại vẫy tay chào cậu bé.
Khi vừa rời đi, Minh Sương quay đầu hỏi: "Lily thật sự là tên của cô à?"
"Cô nghĩ sao?" Diệp Đình Sương tiếp tục bước.
"Tôi nghĩ không phải. Nó nghe như cái tên cô chỉ buột miệng nói ra, không giống phong cách của cô. Nhưng tôi không hiểu, nếu đã dùng tên tiếng Anh, tại sao còn phải nói dối tên với cậu bé đó?" Minh Sương hỏi.
Diệp Đình Sương khẽ nhếch môi: "Chỉ là một cái tên ngẫu nhiên thôi, cả đời này chắc cũng không quay lại đây ăn pizza nữa. Dù có quay lại, cậu bé cũng không chắc nhớ được tôi là ai. Lily, Nana hay Maria, có gì khác biệt chứ?"
"Cô không có chút tình cảm nào sao? Lỡ như sang năm cô quay lại đây ăn pizza thì sao?" Minh Sương cười hỏi.
"Lúc đó cậu bé lại gặp một "Lily" khác thôi. Ở đây, tôi là Lily." Diệp Đình Sương đáp.
Minh Sương nghe vậy không biết nói gì, bước chân chậm lại, nhìn bóng dáng Diệp Đình Sương dưới ánh đèn, kéo dài một cái bóng mờ ảo, khiến cô không nhìn rõ.
Cô dẫm lên cái bóng đó, rồi bước theo: "Vậy đó cũng là lý do cô không nói tên thật với tôi sao?"
"Chỉ là một trong số lý do."
"Còn lý do nào khác nữa?" Minh Sương tò mò.
Diệp Đình Sương dừng bước, đợi cô bắt kịp, rồi mới trả lời: "Tôi không muốn người khác biết về chuyện giữa chúng ta, cô chắc cũng vậy đúng không?"
Minh Sương khẽ nhếch miệng: "Thật ra thì ngay đêm cô bao nuôi tôi đi chơi, tôi đã kể với bạn rồi."
Diệp Đình Sương khá bất ngờ về sự bình tĩnh của cô, nhưng nghĩ lại, có lẽ Minh Sương đã quen với chuyện này từ lâu rồi.
Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Minh Sương bước vào mua mấy chai nước khoáng, rồi từ bên trong hét lớn: “Nana, vào trả tiền đi!”
Diệp Đình Sương bước vào, vừa trả tiền vừa hỏi: “Cô vừa gọi tôi là gì?”
“Nana chứ còn gì nữa? Có vấn đề gì sao? Tên chỉ là ký hiệu thôi mà, chẳng phải cô đã nói vậy sao?” Minh Sương cười đáp.
“...”
“Tôi hiểu rồi.” Minh Sương vỗ vai cô một cách hiểu biết, “Ra ngoài đường, ai mà chẳng tự tạo cho mình một danh tính, đúng không, Maria?”
“...”