Sáng sớm, Diệp Đình Sương chuẩn bị ra ngoài để xem tài liệu.
Sau khi thu xếp xong, cô mới gõ cửa phòng bên cạnh.
Không có tiếng trả lời, Diệp Đình Sương thử ấn cửa thì thấy cửa không khóa, liền đẩy nhẹ và mở ra.
Người trên giường khẽ mở mắt, hàng lông mi khẽ động vài cái trước khi lười biếng trở mình: “Có chuyện gì không?”
“Cô không khóa cửa à?” Diệp Đình Sương tò mò hỏi.
“Không được sao? Chẳng lẽ cô định nửa đêm lẻn vào trộm gì à?” Minh Sương nhướng mày hỏi.
Diệp Đình Sương lắc đầu, rồi đi thẳng vào chuyện chính: “Tôi phải ra ngoài xử lý chút việc. Hôm nay cô có thể tự do hoạt động.”
“À, vậy khi nào cô quay lại?”
“Chưa chắc đâu, chờ tin từ tôi nhé.”
“Được, không có gì thì tôi đi ngủ tiếp đây.” Minh Sương nhắm mắt, cố ngủ thêm một chút.
Khi nghe tiếng chuông báo thức vang lên, cô vội vàng bật dậy, nhanh chóng chuẩn bị rồi chạy đến trường.
Sau khi thi xong một môn, vài người bạn học mời cô đi tham gia tiệc hóa trang.
Họ bảo sẽ có rất nhiều cô nàng xinh đẹp tham gia, nên Minh Sương không do dự mà nhận lời ngay.
Đám bạn vừa đi vừa cười nói, cả nhóm đang vui vẻ rời khỏi cổng trường thì bất chợt có ai đó gọi tên cô: “Minh Sương.”
Minh Sương quay đầu lại, nhìn về phía nữ sinh đang chạy đến, có chút quen mặt.
“Trùng hợp quá, em đến đây tìm bạn, tiện thể trả lại tiền tối qua cho chị.” Hầu Dĩnh nói.
Minh Sương nhanh chóng nhớ ra, liền cười đáp: “Không cần đâu, chút tiền lẻ thôi mà, không đáng để bận tâm.”
“Như vậy sao được, em…”
“Thôi, chị có việc gấp rồi, khi khác nói tiếp nhé.” Nói xong, Minh Sương đã bị nhóm bạn kéo đi.
“Cậu quen cô ấy à?” Người bạn đi cùng Hầu Dĩnh hỏi.
“Hôm qua vừa mới quen thôi.” Hầu Dĩnh trả lời.
“Mình có nghe nói về cô ấy. Cô ấy là du học sinh Hoa kiều xinh đẹp nhất trường chúng ta, gia đình lại rất khá giả, hơn nữa…”
Thấy bạn mình có vẻ ngại ngùng không nói tiếp, Hầu Dĩnh đành nói hộ: “Đúng vậy, cô ấy thích con gái.”
Người bạn đỏ mặt, khẽ hỏi: “Vậy cậu nghĩ mình có cơ hội không?”
Hầu Dĩnh vỗ nhẹ đầu cô bạn nhỏ: “Không phải mình muốn làm cậu nản lòng, nhưng cô ấy nói người cô ấy thích đều là cực phẩm, mà tình cảm của cô ấy thì cực kỳ, cực kỳ ngắn hạn. Nếu cậu không muốn chịu đau khổ, tốt nhất đừng dính vào.”
Người bạn không khỏi tỏ vẻ thất vọng.
“Ming, come here!”
Hôm nay là sinh nhật của Catherine, nên cô ấy tổ chức một buổi tiệc hóa trang.
Vừa bước vào sân, Minh Sương đã thấy Catherine đứng trên ban công tầng hai vẫy tay với mình.
Bên cạnh Catherine còn có một cô gái nữa.
Minh Sương len qua đám người với đủ loại trang phục và màu sắc, đi tới chỗ Catherine.
Catherine đang hóa trang thành chú hề, vui vẻ khoác vai Minh Sương, ghé tai cô thì thầm: “Đây là bạn học cũ của mình, cậu thấy thế nào?”
Minh Sương quay đầu lại nhìn cô gái lạ kia.
Cô ấy hóa trang thành một cô miêu nữ, cao ráo, gợi cảm, đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt chứa đầy sự tự tin và kiêu ngạo.
Minh Sương khẽ mỉm cười: “Thích.”
“Vậy hai người cứ từ từ trò chuyện nhé.” Catherine liếc mắt đầy ẩn ý rồi đi chơi ở chỗ khác.
Khi buổi tiệc đã diễn ra được một nửa, trong lúc đang lắc lư theo nhạc trên sàn nhảy, Minh Sương bỗng cảm thấy điện thoại rung lên.
Cô lấy ra xem, thầm thở dài rồi đi sang một bên để nghe máy.
“Tôi đã về rồi.”
“Ừ.”
Diệp Đình Sương nghe tiếng ồn ào bên đầu dây kia, hỏi: “Cô đang ở đâu thế?”
“Đang ở bữa tiệc chứ còn đâu!” Âm thanh xung quanh quá náo nhiệt, Minh Sương phải lớn tiếng đáp lại.
Diệp Đình Sương bị tiếng hét của cô làm chói tai, liền theo phản xạ đưa điện thoại ra xa một chút.
Ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Khi nào cô về?”
“Chưa biết nữa, vẫn chưa vui hết, cô đến không?”
“Tôi á?”
Diệp Đình Sương hiểu rõ mọi người thường thích rủ bạn bè đi dự tiệc cùng, nhưng mới quen Minh Sương có một ngày mà cô đã mời rồi sao?
“Đến đi, ở đây nhiều cô nàng xinh đẹp lắm!” Minh Sương cười nói.
“Được rồi, gửi địa chỉ qua cho tôi.”
"......"
Sao mà còn háo sắc hơn cả mình?
Giả bộ đứng đắn ghê!
Minh Sương gửi địa chỉ qua, tiện thể nhắc là tiệc hóa trang, dặn cô thay đồ rồi đến, sau đó tiếp tục quay lại sàn nhảy hòa mình vào không khí sôi động.
Khi Diệp Đình Sương đứng trước cổng lớn, nhìn đám người đông đúc bên trong, cô bỗng thấy có chút hối hận.
Đừng nói đến việc tìm người đẹp, chỉ nhìn xem ai đang đóng vai nhân vật nào đã là một thách thức.
Vài người còn mặc đồ siêu anh hùng như Iron Man hay Spider Man, chẳng thấy rõ mặt mũi đâu.
Một cô gái hóa trang thành chú hề đi ngang qua, làm mặt xấu với Diệp Đình Sương.
Cô chỉ đáp lại bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Ơ? Cậu là ai thế?” Catherine nhìn cô với ánh mắt hoang mang, rõ ràng không phải người mà cô ấy mời.
Catherine hỏi tiếp: “Cậu là bạn của ai?”
“À... ừm...” Diệp Đình Sương ấp úng, không biết phải nói tên ai.
Hai người đứng nhìn nhau, càng lúc càng lúng túng.
Catherine nhìn chằm chằm gương mặt phương Đông của cô một lúc lâu, thử hỏi: “Cậu là bạn của Ming phải không?”
“Ming?” Chẳng lẽ tên Minh thật sự là Tiểu Minh?
Catherine kéo cô chen vào giữa đám đông đang nhảy nhót.
Ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc ồn ào, mãi mới đứng yên được, Diệp Đình Sương liền nhìn thấy Minh Sương trong bộ sườn xám rực rỡ.
Dưới ánh đèn lung linh mờ ảo và tiếng người ồn ào náo nhiệt, cô ấy trông thật lộng lẫy, nổi bật giữa đám đông.
“Ming! Đây là bạn cậu à?” Catherine lớn tiếng hỏi.
Minh Sương quay lại, ngay lập tức nhìn thấy Diệp Đình Sương.
Ánh mắt cô ấy lóe lên một chút kinh ngạc, rồi thoáng chút vui mừng.
“Đúng rồi.” Cô ấy bước tới, không hề giấu diếm ánh mắt, cứ thế nhìn thẳng vào Diệp Đình Sương.
Diệp Đình Sương hôm nay mặc một chiếc váy thanh lịch, tóc búi gọn, khuôn mặt thanh tú càng thêm phần sắc nét.
Đôi bông tai ngọc bích lại càng làm tôn lên vẻ dịu dàng, tinh tế của cô.