Diệp Đình Sương đặt lên bàn một hộp mì gói: “Chỉ có cái này thôi hả?”
“Cô không phải bảo tôi mua tùy tiện sao? Tôi liền mua cái đơn giản nhất.” Minh Sương thách thức, liếc cô một cái đầy ý nhị.
“Được rồi.” Diệp Đình Sương lẳng lặng đi vào bếp, đun nước, đợi ba phút sau khi trụng mì, mở nắp ra và bắt đầu ăn.
Thứ mì gói này, ngày thường cô chẳng bao giờ thích ăn, nhưng nếu ngửi thấy từ người khác, lại không thể cưỡng lại nổi.
Biểu cảm của Minh Sương dần dần chuyển từ tức giận sang thèm thuồng.
Diệp Đình Sương quay đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Nước sôi vẫn còn đủ đấy.”
Minh Sương lập tức đứng dậy, lấy thêm một gói mì để nấu.
“Tôi tò mò thật đấy, cô chưa bao giờ khoe với ai rằng mình đang bao dưỡng một cô gái xinh đẹp như vậy à?” Hai người ngồi trên thảm, cạnh nhau bên bàn trà ăn mì, nhưng miệng của Minh Sương thì không ngừng nói chuyện.
“Chưa bao giờ.”
“Thật à? Tôi tưởng ít nhất cô cũng sẽ khoe khoang một chút chứ?”
“Đừng suy đoán tâm lý người khác bừa bãi. Ngay cả thần thánh cũng không đoán nổi tâm tư chúng ta, cô nghĩ mình đoán được sao?”
Minh Sương bật cười, quay sang nhìn Diệp Đình Sương.
Cô bất ngờ nhận ra góc nghiêng của cô ấy thật đẹp.
Đường nét cằm rõ ràng, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi hồng ướŧ áŧ bởi hơi nóng từ bát mì, và cô thong thả, chậm rãi thưởng thức từng sợi mì, ăn một cách thật tinh tế.
Đó là kết luận sau một ngày quan sát của Minh Sương về Diệp Đình Sương.
Dù là hamburger hay mì gói, cô ấy đều có thể thưởng thức chúng với sự tận hưởng đến cực hạn.
Cứ nhìn cô ấy ăn gì, tự dưng cũng thấy đói theo.
Ngay cả Minh Sương, người vốn không thích mì gói, cũng nhịn không được mà làm một bát.
“Này, cô từng yêu bao giờ chưa?” Minh Sương không thể kìm lòng, tò mò hỏi.
“Chưa.”
“Vậy cô chỉ toàn bao dưỡng người khác thôi à?”
Diệp Đình Sương liếc nhìn cô: “Cô là người đầu tiên.”
“Bởi vì tôi đẹp đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cũng phải có người còn đẹp hơn tôi chứ?”
“Thời điểm, địa điểm, và con người, tất cả đều rất quan trọng.” Diệp Đình Sương trả lời mà không thèm liếc mắt, “Cô xuất hiện đúng thời điểm và nơi thích hợp, nên tôi chỉ thấy mỗi cô.”
Minh Sương thoáng giật mình, đôi mắt khẽ rung động.
Bị câu trả lời này làm bối rối, cô nhích sát lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Đình Sương, truy vấn: “Cô đang tỏ tình với tôi phải không?”
“Không, tôi chỉ đang trình bày sự thật.” Diệp Đình Sương quay lại, tiếp tục ăn mì.
Minh Sương hất tóc: “Được thôi, cứ xem cô mạnh miệng đến bao giờ. Nhưng mà tôi nhắc nhở cô, tôi không thích mấy cái trò lòng vòng đâu. Nếu cô thích tôi, thì cứ trực tiếp mà theo đuổi. Biết đâu còn có cơ hội thành công. Còn nếu chỉ giở vài trò vặt vãnh, tôi không có kiên nhẫn đoán tới đoán lui đâu, đến lúc đó người thiệt lại là cô đấy.”
Diệp Đình Sương nhếch nhẹ khóe miệng: “Cô lo xa quá rồi.”
“Tôi chờ xem đấy, sớm muộn gì cũng có ngày cô để lộ đuôi cáo thôi.” Minh Sương cười nói.
“Có phải có rất nhiều người theo đuổi cô không?”
“Chính xác hơn là rất nhiều.”
“Bảo sao mà tự tin thế.” Diệp Đình Sương đẩy bát mì trống về phía Minh Sương, “Đi vứt rác đi.”
Minh Sương liếc Diệp Đình Sương đầy thách thức: “Cô đúng là người đầu tiên dám sai bảo tôi kiểu này.”
“Không bắt cô phải hy sinh thân thể, thì ít nhất cũng phải chia sẻ công việc chân tay một chút chứ.” Diệp Đình Sương tự tin cho rằng lý lẽ của mình hoàn toàn hợp lý.
“......”
Đêm muộn, Diệp Đình Sương nhìn đồng hồ rồi lên tiếng: “Có thể đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi.”
Minh Sương liếc nhìn vào phòng tắm duy nhất: “Tôi trước nhé?”
Diệp Đình Sương gật đầu.
Minh Sương nhìn cô đầy ẩn ý, đứng dậy bước vào phòng tắm.
Diệp Đình Sương ngồi xuống ghế bập bênh trên ban công, ngắm nhìn màn đêm bao trùm thành phố.
Những ánh đèn lấp lánh như những viên ngọc quý đủ màu, điểm xuyết trong bóng tối đậm đặc.
Cô cứ lặng yên ngắm nhìn ánh đèn đó, trong đầu không ngừng tưởng tượng và sắp xếp chúng thành những tổ hợp sắc màu khác nhau, để thời gian lặng lẽ trôi qua lúc nào không hay.
“Xong rồi.” Minh Sương bước ra ban công, mặc một chiếc áo ngủ dây đeo mỏng manh. “Cô đi đi.”
Ánh mắt Diệp Đình Sương khẽ lướt qua người cô, dừng lại ở xương quai xanh thanh mảnh.
Ghế bập bênh dừng lại chầm chậm, Diệp Đình Sương bước tới gần, ngón tay khẽ chạm vào ngực Minh Sương.
Minh Sương nắm lấy tay cô, giọng điệu vẫn thoải mái: “Làm gì đấy?”
“Cô thiếu một sợi dây chuyền ở đây.” Diệp Đình Sương đáp.
“Tôi có đấy, chỉ là lúc tắm thì tháo ra thôi.”
“Tôi thấy rồi, là mẫu kinh điển của thương hiệu C. Nhưng mà...” Diệp Đình Sương từ từ đưa mắt từ xương quai xanh lên cổ Minh Sương, dừng lại ở gương mặt xinh đẹp của cô. “Nó không đủ làm nổi bật nét đẹp độc đáo của cô.”
Minh Sương lại bị lời nói thẳng thắn của Diệp Đình Sương làm cho bối rối.
Khóe miệng khẽ cong lên: “Nói hay quá nhỉ.”
Diệp Đình Sương không trả lời, vì trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một ý tưởng thiết kế hoàn chỉnh.
Không thể chờ đợi thêm, cô vội vàng quay vào phòng, đóng cửa lại và ghi chép ý tưởng đó ngay.
Minh Sương nhìn theo bóng lưng cô nhanh chóng chạy vào phòng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bị nói trúng tim đen nên ngượng rồi?”