Bồn Tắm Của Ta Thông Hải Dương

Chương 39

Dù chỉ mới đi dạo được hai tiếng đồng hồ, nhưng trong thời gian đó, Dư Tiêu đã nhận thức rõ tầm quan trọng của tiền bạc. Là vị vua giàu có của cả một vùng biển sâu, người có thể dễ dàng đánh bại một bầy cá mập hổ, Dư Tiêu vẫn rất quan tâm đến việc Trì Đường đã bỏ ra hai tháng lương để mua quần áo cho anh.

Trước đây, anh chưa nghĩ đến cách kiếm tiền trong thế giới loài người, dù dưới biển sâu, anh sở hữu một cung điện lộng lẫy chứa đầy vàng và châu báu, bên cạnh đó còn có các mỏ khoáng sản lấp lánh. Nhưng bây giờ, khi không có cách nào quay lại biển ngay, anh nghĩ mình có thể trả lại chút gì đó cho con người mà anh thấy khá thuận mắt này.

Trì Đường có chút ngơ ngác trước câu hỏi của Dư Tiêu, nhưng vẫn trả lời thật thà: "Tất nhiên ngọc trai có thể bán lấy tiền chứ. Nhưng bây giờ thị trường tràn ngập ngọc trai nuôi cấy nhân tạo, nên ngọc trai không còn là loại đá quý hiếm nữa. Tuy nhiên, những viên ngọc trai tự nhiên to và tròn vẫn rất có giá trị. Nhưng để tìm được ngọc trai tự nhiên thì đúng là hiếm có khó tìm lắm. Sao anh hỏi vậy? Chẳng lẽ trong đống ốc biển này có ngọc trai?"

Nói đến đây, Trì Đường bật cười: "Nếu thực sự có ngọc trai trong đống ốc này thì đúng là quá may mắn rồi. Bởi vì ngọc trai trong ốc biển không thể nuôi nhân tạo được, mỗi năm hàng triệu con ốc bị đánh bắt, nhưng chỉ có khoảng hai đến ba nghìn con chứa ngọc trai thôi. Dù những viên ngọc trai không hoàn hảo về hình dáng và màu sắc cũng đã là biểu tượng của sự may mắn rồi, còn nếu gặp được viên ngọc cực phẩm có họa tiết lửa hồng, ít nhất cũng bán được bằng cả chục bộ quần áo mà anh đang mặc đấy."

"Tôi lớn đến từng này tuổi, ngay cả thẻ bài trong gói mì cũng chưa bao giờ rút được nhân vật yêu thích, xác suất trúng ngọc trai thì chắc bỏ qua đi." Trì Đường lắc đầu cười từ chối. Mấy khách hàng xung quanh nghe câu chuyện về ngọc trai ốc biển của cậu cũng bật cười theo. "Cậu nói nghe cũng có lý lắm đấy! Hay là mua thử một con ốc biển xem sao, biết đâu may mắn hôm nay dồn hết vào lần này thì sao? Nếu thực sự tìm được ngọc trai, thì chúng tôi cũng được mở rộng tầm mắt nữa."

Trì Đường cười đáp lại, nhưng bất ngờ thấy Dư Tiêu vươn tay vào thùng ốc biển, lấy ra một con ốc lớn có vân xoắn màu vàng nhạt. Con ốc này dài khoảng 30 cm, khi được nhân viên cân lên thì nặng gần 4 kg cả vỏ.

Trì Đường liếc nhìn giá tiền, cảm giác như tim mình thắt lại. Nếu cứ ăn kiểu này mỗi ngày, chắc tốt hơn là để Dư Tiêu quay lại biển sớm. Dù mỹ nam ngư có đẹp trai đến đâu, mỗi món ăn giá 180 đồng cũng khiến cậu không chịu nổi.

Nhưng bây giờ, dù trong lòng đau đớn, Trì Đường vẫn phải mỉm cười kiên cường. Không thể yếu lòng được! Nhớ kỹ, mình vẫn còn 50 vạn tiền tiết kiệm mà!

Dư Tiêu im lặng cân một con ốc biển, còn Trì Đường thì gượng cười đi cùng anh đến quầy thanh toán. Có vẻ như câu chuyện về ngọc trai ốc biển đã khơi dậy tinh thần may mắn của một số khách hàng dư dả, nên họ cũng mua một con ốc biển để thử vận may.

Khi Trì Đường thanh toán, cậu nhận ra chuyến đi siêu thị lần này đã tiêu tốn của mình 350 đồng. Lúc trả tiền, cậu không dám nhìn vào màn hình điện thoại mà chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của Dư Tiêu, tự nhắc nhở bản thân lần sau không được mê mẩn sắc đẹp và loài hiếm mà mất lý trí nữa. Ngày mai, chỉ cần mua một ít tôm nhỏ và vỏ sò để nấu mì hải sản là đủ, không cần phải mua thêm gì nữa!

Dư Tiêu không hiểu tại sao Trì Đường cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình, nhưng so với chuyện này, có một điều khác mà anh muốn làm hơn.

Vì thế, khi Trì Đường xách túi đựng thực phẩm lên, Dư Tiêu nhanh chóng lấy con ốc biển nặng 4 kg ra khỏi túi. Trước ánh mắt của mọi người, anh đưa ngón tay thon dài và trắng trẻo vào bên trong con ốc, chỉ sau một lát, anh đã rút ra một viên ngọc tròn, có vân lửa màu hồng. Dưới ánh sáng của trung tâm thương mại, họa tiết lửa trên viên ngọc hồng đang biến đổi màu sắc một cách kỳ diệu.

"…Trời đất ơi!"

---

Tác giả có lời muốn nói:

- Dư Tiêu: …Hừm.

- Tiểu Bát: Tiêu Tiêu giàu có nhất cả đại dương!! Nằm trên núi vàng!! Tại sao phải làm việc và kiếm tiền chứ!? Bíp bíp bip!