Bồn Tắm Của Ta Thông Hải Dương

Chương 26

Trì Đường khá ngạc nhiên khi biết Ngụy Trường Hải và Ngụy Trường Dương không biết bơi. Với tên có chữ "Hải" và "Dương", cậu cứ tưởng họ là những tay bơi cừ khôi chứ.

"Ngài cứ yên tâm, chỉ cần họ đến, cháu sẽ tận dụng hết khả năng để dạy họ. Không dám hứa là họ sẽ trở thành chuyên gia bơi lội, nhưng chắc chắn họ sẽ bơi được một cách thoải mái."

Ông cụ Ngụy bật cười lớn, con mèo tam thể trên vai ông cụ cũng lười biếng duỗi người. Sau đó, hai người cùng nhau đi mua những loại hải sản tươi ngon nhất.

Từ bữa ăn sáng ở nhà họ Ngụy, Trì Đường đã đoán rằng ông cụ rất thích hải sản. Giờ thì cậu có thể chắc chắn rằng không chỉ thích ăn, mà ông cụ còn rất thành thạo trong việc chọn và mua hải sản tươi. Dưới sự gợi ý của ông cụ, hai người đã mua được cá vược tươi và sứa biển.

"Trưa nay có thể ăn cá vược hấp và sứa trộn rồi." Ông cụ Ngụy mỉm cười hài lòng: "Món sứa trộn của dì cậu cũng là tuyệt chiêu đấy."

Trì Đường lập tức tỏ vẻ đầy khao khát, rồi thở dài: "Tháng này cháu phải làm ca sáng, trưa chỉ có thể ăn cơm hộp hoặc mang đồ ăn theo. Không thể qua nhà ngài ăn được."

Ông cụ Ngụy nghe vậy liền vung tay: "Có gì mà không được, tôi sẽ bảo thằng hai hoặc thằng cả mang qua cho cậu. Công ty của thằng cả cũng ở gần đó, nếu nó bận thì để thằng hai mang qua. Thằng đó chỉ biết ở nhà ôm máy tính, bắt nó mang cơm cho cậu cũng coi như là tập thể dục một chút."

Trì Đường có chút ngại ngùng: "Liệu có phiền quá không ạ?"

Ông cụ Ngụy cười phá lên: "Phiền gì chứ, đều là người trong nhà cả mà."

Vậy là ông cụ vui vẻ trở về nhà, khi về đến nơi, cả nhà đã ngồi đợi ông ăn sáng. Ông cụ hỏi con trai lớn, người đang mặc vest chỉnh tề: "Trưa nay Trường Hải có về nhà ăn không?"

Ngụy Trường Hải nghe vậy liền nhướn mày. Bình thường cha anh không bao giờ hỏi như vậy. Anh khẽ cúi mắt, ngừng lại một chút rồi lắc đầu: "Không có việc gì, con sẽ về ăn."

Ông cụ Ngụy gật đầu: "Vậy thì tốt, con với thằng thằng hai cùng đi đưa cơm cho Tiểu Trì nhé. Cha mua sứa biển rồi, để nó thử món sứa trộn của mẹ các con, thằng nhóc nghe thôi mà đã suýt chảy nước miếng rồi."

Bà Ngụy nghe thế liền bật cười: "Ông chỉ biết khoe khoang. Nhưng phải nói là hợp nhau thật, khẩu vị ăn hải sản của ông không truyền lại được cho hai đứa con, ngược lại lại hợp với Tiểu Trì đấy. Trưa nay tôi phải làm thêm chút đồ rồi."

Ông cụ Ngụy hừ hừ: "Hải sản ngon thế mà hai đứa này không biết hưởng. Đúng là không có phúc ăn mà!" Bên cạnh, con mèo tam thể nhỏ "meo" lên một tiếng, tỏ vẻ đồng tình với ông cụ, rõ ràng là cũng rất thích hải sản.

Hai anh em nhà họ Ngụy, không có cơ hội bày tỏ ý kiến: "…"

Ngụy Trường Hải cúi đầu ăn, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Trì Đường với tư thế bơi vô cùng nhanh nhẹn và đẹp mắt trong hồ bơi. Còn Ngụy Trường Dương thì bĩu môi: "Cha, cha để anh tự đi đưa cơm là được rồi, kéo con theo làm gì?"

Ông cụ Ngụy lườm anh ta một cái: "Hừ, tất nhiên là để con tiện thể đi học bơi luôn. Con đúng là đứa lười chảy thây, bao nhiêu huấn luyện viên mà không ai dạy nổi con. Lần này Tiểu Trì đảm bảo với cha rồi, chắc chắn sẽ dạy được con bơi tự do trong hồ bơi. Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà không biết bơi, nhỡ sau này rơi xuống sông thì trông đợi ai cứu hả?"

Ngụy Trường Dương bị nghẹn đến sắp chết, ngay cả Ngụy Trường Hải thường bình tĩnh cũng không khỏi giật giật khóe miệng, có linh cảm không mấy tốt.

Đến hơn một giờ trưa, Trì Đường quả nhiên gặp anh em Ngụy Trường Hải và Ngụy Trường Dương đến đưa cơm khi cậu đang nghỉ trưa. Hai người họ bước vào phòng gym liền thu hút ánh mắt của phần lớn các nữ thành viên và huấn luyện viên – một người là hình mẫu tổng tài đẹp trai cao phú soái, người kia thì phong trần ngông cuồng, cả hai đều là những ứng viên lý tưởng. Không ít cô nàng có ý định tiến tới làm quen, Trì Đường thấy vậy liền nhanh chóng đưa hai anh em vào văn phòng huấn luyện viên.

Ánh mắt hướng về phía họ còn nhiều hơn. Trì Đường chỉ mới đến được hai ngày nhưng đã trở nên nổi tiếng trong hội viên nữ, ít nhất có vài chục cô đã quyết tâm tìm cơ hội tán tỉnh và thử "một mối tình dưới nước" với cậu.

Văn phòng huấn luyện viên không có nhiều người, nhưng Ngụy Trường Hải vẫn không thích có quá nhiều người làm phiền cuộc nói chuyện riêng tư. Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc, năm phút sau, trợ lý của Vương thiếu – quản lý Uông của phòng gym Thâm Lam – mang chìa khóa phòng tổng giám đốc đến cho Ngụy Trường Hải, đồng thời còn tặng mỗi người một tấm thẻ VIP, hiển nhiên rất vui mừng khi cặp bạn thân chịu đến đây học bơi.

Trì Đường cảm thấy hơi ngại khi phải ăn trước mặt hai anh em nhà họ Ngụy, nhưng món cá vược hấp và sứa trộn do bà Ngụy làm quá ngon, một món giòn mát, một món mềm thơm, cậu không ngại ngùng mà ăn sạch sẽ. Cách cậu ăn khiến Ngụy Trường Dương nghi ngờ vị giác của mình, hải sản ngon vậy sao? Anh ta ăn cũng chẳng thấy gì, còn không bằng sườn kho tộ thơm ngon.

Ngụy Trường Hải thì không nhịn được mà mỉm cười, cách ăn của Trì Đường trông có vẻ trẻ con.

"Cảm ơn các anh nhiều nhé. Thật sự, tay nghề của dì không còn gì để chê, hai anh đúng là có phúc mà." Trì Đường ăn xong, lau miệng và ngại ngùng nói.