Bồn Tắm Của Ta Thông Hải Dương

Chương 18

Trì Đường gật đầu, không kìm được mà tán thưởng: "Như vậy thì rất tốt, vừa có sự linh hoạt vừa quy củ, sẽ không có tình trạng hôm nào quá nhiều huấn luyện viên, hôm nào lại quá ít."

Trình Tiêu cười: "Đúng vậy, đó là lý do tôi gọi đây là phúc lợi. Lịch của cậu tháng này đã không kịp phát rồi, nhưng vì là nhân viên mới, cậu có thể viết lịch làm việc đến hết ngày 30 tháng này, quầy lễ tân sẽ bổ sung. Tốt nhất là gửi email tối nay luôn."

"Xác định xong lịch làm việc rồi thì chỉ còn một số yêu cầu liên quan đến hội viên nữa."

Trình Tiêu dẫn Trì Đường đi đến khu vực ba bể bơi, "Bình thường, nếu không dạy học viên, huấn luyện viên bơi phải ngồi ở khu vực giám sát cạnh bể, luôn chú ý xem có ai trong bể cần giúp đỡ không. Dù thế nào cũng không được để xảy ra sự cố đuối nước. Đây là yêu cầu nghiêm ngặt nhất đối với chúng ta. Vì thế, khi trực tại khu giám sát, cậu đừng dán mắt vào điện thoại. Nghe nhạc hay nghe sách nói thì không sao, nhưng tuyệt đối không được xem livestream. Tháng trước, có một người vì xem livestream quá hăng say mà không thấy một cô bé ngã xuống cạnh bể, bị Vương thiếu tức giận đuổi việc. Chúng ta làm việc thì phải cẩn thận, bơi lội luôn có nguy hiểm."

Trì Đường nghiêm túc gật đầu: "Anh Trình yên tâm, tôi tuyệt đối không xem livestream."

"Ha ha, tôi tin cậu." Trình Tiêu vỗ vai Trì Đường: "Nếu có học viên muốn cậu dạy bơi, học phí sẽ dao động từ 300 đến 500 một buổi. Cậu có thể khéo léo đề nghị mức cao nhất, tùy khả năng của mình. Nhưng tôi muốn nhắc cậu một điều, tốt nhất là dạy cho học viên biết bơi chó hoặc bơi ếch cơ bản trong khoảng 10 buổi. Đừng cố kéo dài để lấy thêm học phí. Nếu học viên khiếu nại cậu dạy qua loa, cậu sẽ bị phạt."

Trì Đường gật gù: "Đương nhiên rồi, làm thế thì quá vô đạo đức. Nhưng mà, giả sử có người học mãi mà không bơi được thì sao?" Cậu nghĩ đến những người không biết bơi trên đảo quê nhà của mình.

Trình Tiêu cười to: "Nếu gặp tình huống đó thì có hai lựa chọn. Hoặc cậu hoàn lại tiền và nói rằng mình không thể dạy được, hoặc cậu dạy miễn phí cho đến khi họ học được. Tỷ lệ này rất thấp, nhưng nếu gặp phải thì chỉ đành chịu thôi."

Trì Đường suy nghĩ một chút: "Ừ, nếu là tôi, chắc tôi sẽ chọn cách đầu tiên. Dạy mãi mà không ai tiến bộ thì đúng là tự hành xác."

"Đúng vậy. Ngoài ra, không có vấn đề gì lớn đâu. Tính cả cậu, ở đây có 16 huấn luyện viên bơi lội, 9 nam và 7 nữ, tất cả đều có chứng chỉ huấn luyện trung cấp trở lên. Cạnh tranh cũng ổn, không đến mức căng thẳng. Cùng lắm thì cậu chỉ nhận lương cơ bản thôi. Nhưng thường mỗi tháng đều có ít nhất ba học viên. Dĩ nhiên, nữ huấn luyện viên sẽ được ưa chuộng hơn, cậu cũng hiểu mà. Chúng ta áp lực ít hơn nhiều so với mấy chục huấn luyện viên thể hình và chuyên gia dinh dưỡng trên tầng kia. Ở đó mới là nơi tranh giành học viên như chiến trường."

"Tóm lại, cứ làm việc tốt ở đây. Tôi thấy cậu và Vương thiếu có quan hệ khá thân. Chỉ cần cậu không phạm lỗi nghiêm trọng, thì nơi này rất ổn. Chào mừng cậu gia nhập đại gia đình Thâm Lam."

Trì Đường cười rạng rỡ: "Cảm ơn anh Trình, tôi rất vui khi được gia nhập."

Trì Đường thực sự cảm thấy hài lòng khi tìm được một công việc có đãi ngộ và môi trường tốt như thế này. Cậu nghĩ sáng mai nhất định phải mua hải sản mang sang nhà cảm ơn ông Vương. Nhưng khi cậu hăng hái mặc bộ đồng phục huấn luyện viên mới nhận, khởi động cơ thể, chuẩn bị bắt đầu ngày làm việc đầu tiên, thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng mà cậu chỉ gặp một lần, nhưng đã in sâu vào tâm trí cậu. Một người mà cậu chỉ muốn lôi ra nhấn chìm xuống biển ngay lập tức.

"Ôi trời, anh Trương, hôm nay anh đến sớm thế này à?"

"Haha, rèn luyện sức khỏe thôi. Hôm nay tôi tập gym xong thì đi massage. Tôi muốn tập trung vào cơ bụng và lưng, cô cứ sắp xếp cho tôi."

Trì Đường đứng trong góc tối, nhìn theo bóng dáng người đàn ông nọ đang cười cợt đi theo một nữ huấn luyện viên có dáng người quyến rũ lên tầng hai. Khóe miệng cậu chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

Cậu nghĩ thầm, việc ở lại thành phố Trung Nguyên này quả là quyết định đúng đắn. Ở đây, cậu chắc chắn sẽ tìm được cơ hội để khiến ai đó gặp vận xui mà thôi.

"Ê! Tiểu Trì, sao cậu lại cười rợn người thế hả?" Trình Tiêu đi ngang qua, suýt nữa bị ánh mắt lạnh lùng của Trì Đường dọa cho khϊếp sợ.

Trì Đường quay đầu lại, nở một nụ cười tươi sáng: "Đâu có, anh Trình nhìn nhầm rồi. Tôi chỉ là tâm trạng đang rất tốt thôi." Ngày đầu đi làm đã gặp ngay ông cha cặn bã, trông có vẻ như đang lén lút với nữ huấn luyện viên thể hình. Quả là một ngày may mắn!

---

Trì Đường thực sự không ngờ lại gặp cha mình ở nơi làm việc mới. Chỉ thoáng nhìn qua cũng đủ để cậu nhận ra khuôn mặt rạng rỡ của ông ta và ánh mắt đầy du͙© vọиɠ. Nữ huấn luyện viên đi cùng rõ ràng cũng chẳng lớn hơn cậu là bao, vậy mà có thể không chút ngại ngùng gọi Trương Hào Thiên là "anh Trương" và thỉnh thoảng còn cố tình để ngực chạm vào ông ta. Tình huống này thế nào cũng không bình thường.

Mặc dù rất muốn lên lầu xem hai người họ đang làm trò gì, nhưng hiện tại là giờ làm việc, cậu không thể bỏ vị trí của mình được. Trì Đường đành phải tạm nhẫn nhịn, dù sao thì bây giờ cậu đã biết cha mình thường xuyên đến đây tập gym, sau này cậu sẽ có nhiều cơ hội để nắm thóp ông ta.