Cùng Đối Tượng Cứu Rỗi Ăn Dưa

Chương 17: Tám mươi triệu lượng bạc trắng

Hệ thống 772 không úp mở mà trực tiếp đưa ra câu trả lời: “Vị trí giấu bạc chính là ở Minh Tu thư viện, đào sâu ba thước đều là gạch bạc.”

Ôn Thanh Hòa: “Chậc chậc chậc, Minh Tu thư viện còn bẩn thỉu hơn ta tưởng. Có câu nói sao nhỉ, ‘Người có tài như mang thai, lâu ngày rồi cũng sẽ lộ ra thôi.’ Bão Lãng là kẻ vô dụng, dù có nhóm người viết hộ cũng sẽ có lúc bị phát hiện, thế mà hắn giấu được bao năm, hóa ra là có người âm thầm giúp hắn. Ta hơi tò mò, ai lại đồng lõa với hắn vậy?”

Hệ thống 772: “Số bạc bẩn lớn như vậy mà có thể giấu an toàn trong thư viện, ngươi nghĩ ai có thể làm được điều đó?”

Ôn Thanh Hòa ngạc nhiên: “Là viện trưởng của thư viện sao? Không thể nào, Minh Tu thư viện là danh viện của Đại Lăng, tương đương với Thanh Hoa Bắc Đại ở hiện đại, viện trưởng lẽ nào lại tầm nhìn hạn hẹp như vậy?”

Hệ thống 772: “Không phải vấn đề tầm nhìn, mà là lợi ích khiến con người bị cám dỗ.”

Ôn Thanh Hòa: “Đã làm đến chức viện trưởng, phải cần lợi ích lớn cỡ nào mới khiến ông ta động lòng?”

Hệ thống 772: “Nói ra sợ ngươi ngất đấy.”

Ôn Thanh Hòa: “Ta là người có hiểu biết rộng, không dọa được ta đâu. Nói mau, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?”

Hệ thống 772: “Số bạc tham nhũng từ vụ án gian lận cộng thêm các khoản thu bất chính khác, tổng số bạc giấu trong Minh Tu thư viện lên tới tám mươi triệu lượng bạc trắng!”

Ôn Thanh Hòa trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả hành động uống rượu của Kỳ Bạch Lâm cũng ngừng lại, trong lòng hắn ta cũng vô cùng kinh ngạc.

Ôn Thanh Hòa ngẩn ngơ hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cô nghĩ mình nghe nhầm: “Ngươi nói lại lần nữa xem bao nhiêu tiền?”

Hệ thống 772: “Tám mươi triệu lượng bạc trắng.”

Ôn Thanh Hòa không kiềm chế được mà bắt đầu tính toán: “Nếu ta không nhớ nhầm, triều đại giàu có nhất của chúng ta là Bắc Tống, thu thuế kỷ lục trong một năm của Bắc Tống là một trăm sáu mươi triệu lượng bạc. Bằng nửa năm thu thuế của Đại Tống?!”

Kỳ Bạch Lâm cau mày, đoạn tâm tư này không hiểu sao có phần mơ hồ, hắn chỉ mơ hồ nghe thấy gì đó liên quan đến nửa năm thu thuế. Hắn không biết rằng năng lực đọc tâm của mình sẽ tự động lọc thông tin liên quan đến xuyên không và hệ thống, khiến nó trở nên mơ hồ.

Hệ thống 772: “Nhắc nhỏ với ngươi một chút, tính đến hôm nay, doanh thu thuế năm nay của Đại Lăng là mười tám triệu lượng bạc trắng, đạt kỷ lục cao nhất trong lịch sử.”

Ôn Thanh Hòa nghiến răng: “Minh Tu thư viện thật đáng chết, bóc lột bao nhiêu mỡ máu của dân chúng mới có thể tham ô được số tiền lớn như vậy. Không thể để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được!”

Hệ thống 772 hào hứng gợi ý: “Ký chủ, ngươi hiện giờ đang rất nghèo, hay để ta giúp ngươi lấy hết số tiền viện trưởng tham ô làm vốn khởi nghiệp tại Đại Lăng?”

Ôn Thanh Hòa lập tức từ chối: “Tiền bất chính này ta không cần, dùng nó ta sẽ không an lòng, hơn nữa lấy một số tiền lớn như vậy cũng rất nguy hiểm.”

Kỳ Bạch Lâm trong lòng ngạc nhiên, không ngờ Ôn Thanh Hòa lại từ chối dứt khoát và nhanh chóng như vậy. Số tiền lớn như vậy cũng không lay động được cô, cô làm thế nào mà kiềm chế được?

Hệ thống 772: “Ký chủ yên tâm, ta là hệ thống cứu rỗi, rửa tiền bẩn đối với ta dễ như trở bàn tay, chỉ cần ngươi không có gánh nặng tâm lý, ta có rất nhiều cách để biến số tiền này thành thu nhập hợp pháp rơi vào tay ngươi.”

Ôn Thanh Hòa kiên quyết từ chối: “Dù có như vậy ta cũng không cần! Ta, Ôn Thanh Hòa, yêu tiền, nhưng ta yêu tiền sạch, hoặc là tự kiếm được, hoặc là nhờ vận may, chứ không phải kiểu này.”