Công Chúa Ở Trên, Tướng Quân Ở Dưới

Chương 9

Khi Lý Thừa Dục bước ra khỏi Cam Đường hiên, Tự Phong cùng vài người đang đợi ở bên ngoài.

"Tướng quân." Tay nâng kim giáp, Tự Phong định tiến lên mặc áo cho hắn.

Nhưng đối phương không có ý định dừng lại, hắn ta đành nói tiếp: "Tướng quân, kiếm của ngài."

Nam nhân làm như không nghe thấy, cứ như bị trúng tà, tự mình bước về phía trước.

Chú ý tới màu đỏ kỳ lạ lan ra ở vành tai hắn, Tự Phong quay đầu nhìn cửa phòng.

Nghĩ đến những âm thanh vừa rồi khiến người ta liên tưởng miên man, lại nhìn phản ứng của tướng quân nhà mình, Tự Phong cảm thấy rất cần phải định nghĩa lại câu "vứt bỏ áo giáp, kéo lê vũ khí mà chạy".

Khẽ nhếch khóe môi, hắn ta vội vàng đuổi theo.

Trời đã tối, hành lang treo đầy đèn l*иg, ánh sáng rọi lên khắp vai nam nhân.

Lý Thừa Dục một mình đứng trong gió đêm, giống như chim ưng đơn độc đứng bên vách đá, uy nghiêm, lạnh lùng.

Tự nguyện dâng hiến thì thôi đi, mới gặp lần đầu đã cởi đồ cho hắn uống sữa là sao???

Giữa môi răng dường như vẫn còn hương thơm thoang thoảng, lông mày của nam nhân càng thêm nhíu chặt, cả khuôn mặt lạnh như băng, nhưng vẫn không thể nào áp chế được tà hỏa bốc lên bên trong.

Hắn không khỏi nghi ngờ nữ nhân này có phải đã bỏ bùa mê gì vào trà không?

Vị thống lĩnh của Hổ Báo kỵ từ trước đến nay luôn trầm ổn, không để lộ vui buồn, khi nào lại có bộ dạng như thế này?

"Tự ca, tướng quân làm sao vậy?" Kỵ đốc Mộ Trì nhỏ giọng hỏi.

Vẫn nhìn chằm chằm vào vệt đỏ sau tai đối phương, vẻ mặt Tự Phong đầy ẩn ý: "Ta thấy tướng quân cần phải bình tĩnh lại."

Hai người đang thì thầm với nhau, không ngờ lại một câu thành sấm.

"Tự Phong, thông báo cho người của ngươi, giờ Tuất một khắc, tập luyện đêm ở Bắc Thần Sơn!"

Giọng nói trầm lắng đột nhiên vang lên, hai người sững sờ, sau đó trợn mắt: ???

Này, không phải, ngài tự mình bình tĩnh là được rồi, tại sao lại kéo theo bọn họ chứ??

Bọn họ đâu có nóng!!

Tự Phong định tiến lên tranh luận, nhưng đối phương đã đi trước một bước, bước đi nhanh như gió, rõ ràng là không cho phép bọn họ phản bác.

Quay đầu nhìn Mộ Trì, chỉ thấy thiếu niên vẻ mặt u oán, như thể đang nói "Ngài đúng là miệng quạ đen".

Tự Phong: "..."

-

Trăng sáng treo cao, dải ngân hà lấp lánh, Bắc Thần Sơn chìm trong màn đêm mờ ảo, trùng điệp nhấp nhô.

Tiếng hiệu lệnh vang vọng khắp trời, đội kỵ binh thiện chiến dũng mãnh nhất trong Hổ Báo kỵ, áo giáp sáng loáng, vó ngựa dồn dập.

Ánh lửa le lói chiếu tới, vừa vặn phản chiếu một đôi mày kiếm mắt sáng, Lý Thừa Dục chắp tay đứng trên cao, thần sắc không gợn sóng.

Suy nghĩ vốn tập trung vào việc bày binh bố trận không biết từ lúc nào đã bắt đầu lơ đãng.

Trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh cô bé mặc áo váy bông, ngã xuống hồ nước trong một ngày đông gió rét nhiều năm trước, liều mạng vùng vẫy...

Từ khi trở về Biện Kinh tự lập môn hộ, hắn chưa từng nhớ lại cảnh tượng này.

Cô bé trong ký ức đã lớn, nhưng dường như... lớn lệch rồi...

"Tướng quân!" Tự Phong từ phía sau chắp tay, gọi thần trí của nam nhân quay về.

Lý Thừa Dục hơi nghiêng đầu: "Chuyện gì?"

Tự Phong đang định mở miệng, lại có một tiếng bước chân dần dần đến gần.

Người đến là hiệu úy Mục Thanh Hòa, thấy nàng ta, Tự Phong tạm thời ngậm miệng.

Mục Thanh Hòa hành lễ, sau đó nói: "Nghe nói tướng quân hôm nay trên đường đã cứu Tuy Ninh trưởng công chúa?"

Câu này buột miệng nói ra, chắc hẳn là đã nhịn từ lâu, nóng lòng không thể đợi được, Tự Phong biết ý lui sang một bên hai bước, cố gắng làm một người ngoài cuộc.

"Ừ." Lý Thừa Dục không quay đầu lại, chỉ khẽ hừ một tiếng trong mũi, lạnh nhạt đến cực điểm.

Mục Thanh Hòa nhìn chằm chằm hắn, trong mắt rõ ràng lóe lên vẻ chán nản: "Thuộc hạ không hiểu, muội muội ruột của Thiên tử bị chó của Phan gia làm bị thương chắc chắn sẽ gây ra sóng gió lớn, đây chẳng phải là điều chúng ta muốn sao? Tại sao ngài lại ra tay cứu giúp?"

Mục đích của bọn họ là khiến Biện Kinh càng loạn hơn, nếu không thì thích khách đêm qua làm sao có thể chạy thoát khỏi ngoại ô?

Ánh mắt chuyển sang nghi ngờ, Mục Thanh Hòa có chút lo lắng nam nhân này đang tư thông với địch.

"Không bắt được thích khách đã khiến Thánh thượng không vui, bổn tướng quân tự nhiên phải nghĩ cách chuộc tội, Mục hiệu úy ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao?"

Vẫn không quay đầu lại, giọng Lý Thừa Dục càng lạnh hơn, ẩn chứa chút tức giận.

Mà ý tứ sâu xa trong câu nói này cũng rất rõ ràng - vừa ngu ngốc vừa không biết quy củ, lại dám đến chất vấn hắn?

Hơi xấu hổ, Mục Thanh Hòa chắp tay: "Là thuộc hạ ngu muội."

Thấy nàng ta vẫn đứng im chưa lui, Lý Thừa Dục không kiên nhẫn nói: "Còn chuyện gì nữa?"

Mục Thanh Hòa đang cân nhắc từ ngữ, nghe vậy, liền nói thẳng: "Việc tướng quân hôm nay nán lại Kiều Tùng Các đã lan truyền khắp thành, nữ nhân kia đang có ý đồ gì, tướng quân không thể không nhìn ra chứ?"