Ám Vệ Của Vương Gia

Chương 47: Hôm ấy không đau sao? (1)

Ngày hôm sau, Ninh Vương dậy rất sớm.

Thanh Cát giả vờ ngủ, nhắm mắt lại, làm như hoàn toàn không nghe thấy gì.

Dù sao trong phủ Ninh Vương cũng không có trưởng bối, nàng làm tân nương cũng không cần phải đi thỉnh an ai.

Sau khi Ninh Vương mặc đồ xong, liền ra ngoài trước.

Nghe tiếng bước chân y khép cửa, Thanh Cát mới mở mắt.

Nàng lắng tai nghe, ám vệ Bạch Chi đêm qua canh gác bên ngoài đã được thay bằng một người khác mà nàng không quen biết, và ám vệ này cũng đã rời đi cùng Ninh Vương.

Điều này có nghĩa là, xung quanh phòng hiện không có ám vệ canh giữ.

Cũng phải thôi, phủ Ninh Vương bên ngoài đã đầy rẫy thị vệ canh gác, kiên cố vững chãi, bên cạnh Vương phi sống trong khuê phòng hoàn toàn không cần thiết phải bố trí ám vệ, một ám vệ ngày đêm giám sát Vương phi mới vào phủ cũng thật không hợp lý.

Điều này lại tiện lợi cho Thanh Cát, nàng không cần e ngại nữa, có thể mau chóng đòi tiền.

Vậy nên sau khi làm bộ nghỉ ngơi một lúc, nàng cũng thức dậy, tắm rửa, chải chuốt, sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, dùng bữa sáng xong, liền cho lui mọi người, chỉ giữ lại bà lão là La ma ma.

Thanh Cát nhìn xuống La ma ma từ trên cao: “La ma ma, bà hiểu ý của ta.”

Nàng từng quen thuộc với cách chủ nhân đối xử với thuộc hạ, tất nhiên rất thành thạo chiêu này.

La ma ma nhìn Thanh Cát, ánh mắt có chút dò xét: “Phu nhân, vẫn cần phải nói rõ hơn về chuyện tối qua giữa phu nhân và Ninh Vương.”

Thanh Cát: “?”

La ma ma: “Ta cần ghi lại.”

Thanh Cát liền hiểu ra, ba phải ghi chép lại từng chi tiết về cách cư xử của Ninh Vương với nàng, sau này báo cáo chi tiết cho chủ nhân của bà, như vậy mới chuẩn bị tốt cho kế hoạch tráo đổi thân phận trong tương lai.

Nàng cũng thẳng thắn nói: “Tối qua, sau khi mọi người lui xuống, Ninh Vương liền muốn ta hầu hạ, sau lần đầu tiên, chúng ta mỗi người vào phòng tắm riêng, tắm xong rồi nghỉ ngơi. Chừng khoảng một tuần trà sau, ngài lại muốn ta hầu hạ thêm lần nữa.”

La ma ma: “Nói cụ thể hơn, khi đó ngài mặc trung y thế nào, có nói câu gì không?”

Thanh Cát hơi khó hiểu, nhưng vẫn kể lại chi tiết.

La ma ma lại hỏi: “Lần hầu hạ đầu tiên mất bao lâu? Lần thứ hai mất bao lâu, ngài có sức khỏe thế nào, động tác có thô bạo không? Nhìn có vẻ có kinh nghiệm không, có nói lời nào không?”

Thanh Cát cau mày: “Trong suốt quá trình ngài không nói gì nhiều, động tác luôn mạnh mẽ, áp đảo. Người như ngài, tính tình dường như không tốt, sức lực lại rất lớn.”

La ma ma: “Cũng phải. Thế thời gian thì sao, khoảng bao lâu?”

Thanh Cát suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Lần đầu, rất nhanh, khoảng nửa tuần trà (khoảng 15 phút).”

La ma ma nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi, nhíu mày.

Thanh Cát nói: “Lần thứ hai rất lâu, ta cũng không để ý cụ thể là bao lâu, chỉ nhớ rằng sau khi kết thúc lần thứ hai, không lâu sau bên ngoài đã vang lên tiếng trống canh hai.”