Thanh Cát thực ra đã sớm dự liệu, giờ chỉ là xác nhận suy đoán của mình mà thôi.
Một tiểu thư khuê các lại mắc bệnh nặng đến mức không thể thành thân, phải nhờ một nữ tử khác thế mình để động phòng với phu quân, lừa trời dối người.
Nhưng có bệnh tật nào mà chắc chắn hồi phục sau vài tháng một cách có chủ đích như vậy?
Trên đời này có cô gái nào cam tâm để người khác thay mình bái đường thành thân mà lại không mảy may động lòng với vị phu quân tuấn tú kia?
Bao nhiêu nghi vấn đan xen, đáp án chỉ có một: trong lòng cô gái ấy đã có người khác.
Nàng không quan tâm đến vị phu quân của mình, còn lý do gọi là “bệnh cũ” kia chẳng qua là vì nàng đang mang thai mà thôi.
Vài tháng nữa, nàng sinh con xong, chờ thân thể hồi phục rồi quay lại làm vị thiên kim như cũ, hoàn tất hôn sự tốt đẹp của mình. Như vậy vừa giấu được chuyện mất trinh trước hôn nhân, lại giữ được cuộc hôn nhân này. Quả là hai đường vẹn toàn.
Người có thể thành thân với một tiểu thư như vậy, thân phận hẳn cũng cao quý, một nam nhân như thế tất nhiên sẽ không thường ở bên nữ nhi khuê phòng, ít có thời gian để đôi bên thân thiết. Đến lúc đó, có mấy bà vυ' và nha hoàn bên cạnh hỗ trợ che giấu, thật sự có thể qua mặt được tất cả.
Để kiểm chứng suy đoán của mình, Thanh Cát mới cố tình thử thăm dò Mạc Kinh Hi.
Xem ra Mạc Kinh Hi cũng đã say mê tiểu thư ấy.
Không chừng đứa bé trong bụng nàng chính là của hắn, nên hắn mới sẵn lòng vất vả vì chuyện này?
Tuy nhiên, tất cả những điều này chẳng liên quan gì đến Thanh Cát. Nàng chỉ cần đảm bảo lấy được số bạc của mình, đến lúc xong việc, phủi áo ra đi, tất cả đều không còn dính dáng gì đến nàng.
Khi nàng thành công qua mặt phu quân của tiểu thư kia, mọi thứ ổn thỏa, lấy được mười ngàn lượng bạc lần thứ hai, nàng nhất định phải tìm cơ hội trở lại Thiên Ảnh Các, gặp Diệp Mẫn nói chuyện kỹ càng, nhân cớ lần này trúng hàn độc, nàng muốn chính thức rời khỏi Thiên Ảnh Các.
Sau đó tùy tình hình mà quyết định có tiếp tục làm vụ này để lấy nốt ba vạn lượng cuối cùng hay không.
Nếu tình hình thay đổi, thì ba vạn lượng ấy nàng cũng không màng nữa, cứ thế bỏ đi là xong.
Điều duy nhất khiến nàng tiếc nuối là gương mặt thật của mình, một khi đã dùng để làm việc như vậy, sau này sẽ không thể lộ diện nữa.
Cả đời nàng chỉ có thể sống với gương mặt giả.
Nhưng thế cũng chẳng sao, vốn dĩ nàng cũng không quen dùng gương mặt hiện tại này.
Dùng một gương mặt giả tiếp xúc với người khác, trong lòng nàng lại càng thấy an toàn hơn.