Trợ Lý Vạn Người Mê Không Muốn Vướng Vào Tu La Tràng

Chương 3

Trần Phương Tuấn cố tìm ra ai là chủ nhân của tiếng hít thở kia, nhưng cuộc đối đầu giữa ba người trước mặt đã bước vào giai đoạn mới, buộc anh phải tập trung vào họ trước.

Vừa quan sát tình hình, anh vừa đau đầu nghĩ cách duy trì hòa bình. Bố của Hà Tư Ngôn từng là một trong những ông chủ của anh, thậm chí tuần trước, với vai trò trợ lý cho người đứng đầu nhà họ Giang, anh còn cùng họ tham dự một hội nghị ngành.

Trần Phương Tuấn không hề cảm thấy phiền muộn, chỉ có sự mệt mỏi và bối rối từ việc công việc bỗng dưng tăng lên đột ngột. Khi con người đột ngột nhận ra có quá nhiều việc phải làm mà không biết bắt đầu từ đâu, họ thường để tâm trí trống rỗng một lúc. Anh chỉ muốn làm tốt công việc của mình, yêu cầu của một "nô ɭệ công sở" thật ra đã rất thấp, vậy mà những tình huống bất ngờ vẫn cứ xảy ra liên tục.

“Giang Kinh Nguyệt, cậu đừng có mà điên lên ở đây!” Hà Tư Ngôn bất ngờ kéo Giang Dịch Văn lại, mạnh mẽ hất tay Giang Kinh Nguyệt ra.

Giang Kinh Nguyệt không thể tin được: “Tôi điên ư? Hà Tư Ngôn, người có hôn ước với anh là tôi, không phải Giang Dịch Văn! Hôm nay có biết bao nhiêu khách mời ở đây, vậy mà anh lại kéo anh ta đi riêng. Anh để mặt mũi tôi ở đâu?”

Hà Tư Ngôn cau mày nhìn vào má sưng đỏ của Giang Dịch Văn, nơi Giang Kinh Nguyệt vừa đánh một cái tát để lại dấu vết đỏ thẫm.

Giang Dịch Văn tránh né tay của Hà Tư Ngôn, lùi lại nửa bước, rõ ràng không muốn tiếp xúc quá gần với anh.

Một bên là sự đe dọa của Giang Kinh Nguyệt, một bên là sự né tránh của Giang Dịch Văn. Ở giữa, Hà Tư Ngôn không thể kiềm chế bản tính độc đoán của mình thêm nữa. Anh tiến tới từng bước, cười lạnh nói: “Được lắm, nếu cậu đã nói thế, thì tôi sẽ công khai mọi chuyện với Dịch Văn là xong.”

“Giang Kinh Nguyệt, tôi muốn hủy bỏ hôn ước với cậu.”

Sau gốc cây, Trần Phương Tuấn lặng lẽ nhắm mắt lại.

“Một mối quan hệ tay ba rối loạn thật.” Không khí chầm chậm vang lên một câu, dường như là của người đã phát ra tiếng hít thở trước đó.

Trần Phương Tuấn khẽ cau mày, sau khi ngó nghiêng một hồi, trong một phỏng đoán khó tin, anh từ từ ngẩng đầu lên.

Trên nhánh cây, một người đàn ông ngồi thoải mái, đầu thò ra khỏi tán lá, giơ tay chào anh: “Chào buổi chiều.”

Trần Phương Tuấn: "..."

Khuôn mặt bình tĩnh thường ngày và nụ cười xã giao của anh suýt chút nữa không giữ nổi, trở thành một khoảng trống trắng xóa.

Người đàn ông nhẹ nhàng ngồi dậy, cánh tay khỏe khoắn bám vào nhánh cây, dễ dàng nhảy xuống trước mặt Trần Phương Tuấn với thân hình nhẹ nhàng.

“Cậu cũng đang xem kịch đấy à?” Người đàn ông tỏ ra khá thân thiện, thản nhiên quét ánh nhìn lên gương mặt của anh.

Trần Phương Tuấn nhận ra ngay ánh mắt của người đó dừng lại ở nốt ruồi mờ bên khóe môi mình.

Chiếc nốt ruồi nhỏ nằm ở phía bên trái môi dưới của anh, không thực sự nổi bật, nhưng mọi người gặp anh đều bị nó thu hút.

Anh thật sự không hiểu tại sao.

Người đàn ông có gương mặt tươi tắn, nụ cười rạng rỡ làm anh toát lên vẻ trẻ trung. Đút tay vào túi quần, dáng đứng thoải mái. Trần Phương Tuấn lướt qua hàng ngàn khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ nhưng không thấy ai giống anh ta.

“Không hẳn vậy.” Anh cẩn trọng lắc đầu. Người đàn ông nhìn anh đầy ẩn ý, ánh mắt vẫn kiên định và tò mò.

Trong khi anh còn mơ hồ suy nghĩ, một tiếng nói lớn vang lên, phá tan sự nghi ngờ trong đầu anh: “Giang Kinh Nguyệt, tôi đã chuẩn bị sẵn nhẫn cầu hôn cho Dịch Văn rồi, bây giờ sẽ bảo trợ lý mang tới!”

Trần Phương Tuấn quay ngoắt lại. Trên gương mặt Hà Tư Ngôn hiện lên sự hả hê, không chút do dự, anh lấy điện thoại ra và gọi ngay.

Tiếng chuông điện thoại vang lên lớn và rõ ràng, đặc biệt gần.

Một bàn tay thon dài cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông, Trần Phương Tuấn giữ nét mặt bình thản nhìn về phía Hà Tư Ngôn, trong khi Hà Tư Ngôn sững sờ, Giang Kinh Nguyệt không thể tin, còn Giang Dịch Văn ngỡ ngàng. Người đàn ông xa lạ kia lại cười đùa: “Ồ, hay thật.”

“Chào anh Hà.” Anh điềm tĩnh nói.

Khi nghe thấy câu nói của Hà Tư Ngôn, món quà trong tay Trần Phương Tuấn lập tức bị nhét vào tay của người đàn ông kia, anh chỉ việc nghe điện thoại.

“Trần…. Trần Phương Tuấm.” Hà Tư Ngôn lắp bắp gọi tên anh. Tình cảnh hiện tại rõ ràng vô cùng bối rối, nhưng Trần Phương Tuấn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như thường, khiến Hà Tư Ngôn còn cảm thấy ngượng ngùng. Chưa kể, Trần Phương Tuấn lại là “người cố vấn” mà cha anh ta đã phái đến.

Sự bối rối chỉ thoáng qua. Hà Tư Ngôn vẫn còn tức giận vì bị Giang Kinh Nguyệt kích động, không muốn giữ thể diện nữa, bèn nhấn mạnh qua điện thoại: “Tôi bảo anh chuẩn bị nhẫn ở đâu rồi?”

Vẻ mặt Trần Phương Tuấn không thay đổi, ngay cả độ cong khóe miệng dường như cũng đã được tính toán kỹ lưỡng. Trong ánh nhìn của anh, Giang Kinh Nguyệt nghiến răng nhìn anh, đôi mắt ánh lên một tia hy vọng, giống như những lần gặp anh trước đây.

“Ông Hà đang tìm anh.” Anh bình tĩnh nói với Hà Tư Ngôn, “Tiệc sinh nhật của thiếu gia Dịch Văn sắp bắt đầu rồi.”

Dù nhẫn có đưa hay không, đều không phải là câu trả lời phù hợp.

“Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của thiếu gia Dịch Văn.” Trần Phương Tuấn bình thản nói, nhấn mạnh vào hai từ "sinh nhật" để nhắc nhở Hà Tư Ngôn về tình huống hiện tại.

Sự nhấn mạnh này cuối cùng cũng kéo Hà Tư Ngôn ra khỏi cơn tức giận, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Anh nói đúng, sinh nhật của Dịch Văn mới là quan trọng.”