Tổng Hợp Đam Mỹ Đoản Văn

Chương 5: Kẻ tham ăn bị quở trách - Đoản Văn 04

Editor + Beta: Linoko

Tác giả: Triệu Tiểu Thạch

"An An, em đói bụng."

"Anh đang bận, em ra tủ lạnh tìm gì đó ăn đi, lát nữa anh nấu cơm, ngoan nào ~"

"Ừm..."

Âu Húc lặng lẽ đi đến trước tủ lạnh, mở ra, bên trong trống không...

"An An, không có gì ăn..."

"Vậy em ra siêu thị mua ít đồ đi, anh vẽ xong bản thiết kế này sẽ nấu cơm cho em... Nhớ mua ít nguyên liệu nấu ăn nhé." An Lục tiếp tục vẽ thiết kế trước máy tính, không ngẩng đầu lên.

Ở siêu thị, Âu Húc lượn lờ ở khu thực phẩm, nước miếng gần như chảy ra.

"Tiểu Húc! Có phải em không?" Một người đàn ông bỗng hỏi Âu Húc.

"Ai vậy? Cậu là ai?" Âu Húc nhìn anh ta, có vẻ không quen.

"Tốt!!!" Mắt Âu Húc lập tức sáng rực."Là anh đây, bạn học cũ Vương Cường của em đó, em không nhớ sao?"

Âu Húc lắc đầu, mắt vô thức đảo qua khu bánh ngọt, đầu óc chỉ toàn hình ảnh đồ ăn hấp dẫn.

"Tiểu tử em lại không nhận ra anh... Hồi cấp ba, em hay đến tiệm bánh nhà anh ăn vụng uống trộm, vậy mà chớp mắt đã không nhớ anh, đúng là đồ vô tâm..." Vương Cường nhìn đưa em chỉ biết đến đồ ăn này, thật sự mệt mỏi.

"Ngươi là... A Cường?"

"Đúng rồi! Chính là anh đây!! Tiểu Húc, rốt cuộc em cũng nhớ ra anh." Vương Cường hào hứng nắm tay Âu Húc.

"À, em nhớ ra rồi, bánh kem vị đào mẹ anh làm ngon lắm."

"......" Vương Cường bất lực than thở, anh xoa xoa trán và nói: "Anh vừa mở tiệm bánh gần đây, em có muốn đến nếm thử không?"

Bên kia, An Lục cuối cùng cũng hoàn thành công việc, anh xoay cổ cứng đờ, rồi gọi: "Tiểu Húc, tối nay em ăn gì?"

Không ai trả lời, căn phòng im ắng lạ thường.

"Tiểu Húc? Em có ở nhà không?" An Lục lập tức nhìn đồng hồ, 11 giờ, Âu Húc vẫn chưa về.

An Lục tìm khắp nhà bếp, phòng ngủ, phòng tắm... Âu Húc cũng không có ở đó, thật bất thường khi không ở nhà.

An Lục lập tức cầm điện thoại, tìm số "Húc ngoan" gọi đi, tiếng chuông ngay lập tức vang lên trên bàn ăn.

Không ở nhà, không mang điện thoại, đi siêu thị mà vẫn chưa về?!!

"A Cường, anh giỏi quá! Cái này ngon tuyệt!!!" Âu Húc ở tiệm bánh mới mở của Vương Cường, nếm thử đủ loại bánh, hoàn toàn quên mất thời gian, mặt mày hớn hở.

"Nào, nếm thử cái này nữa, vị mới này anh vừa làm xong." Vương Cường thấy Âu Húc rất thích tác phẩm của mình, trong lòng cũng rất vui, liên tục làm các loại bánh ngọt cho cậu ăn.

Âu Húc ăn đến miệng đầy kem bơ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt đen láy sáng ngời, cười thỏa mãn.

"Tiểu Húc, đêm nay ở lại đây nhé."

"Hả? Đã khuya rồi sao?"

"Ừ, đã hơn 12 giờ rồi."

"A a a! Không xong!! Em còn chưa nói cho An An em ở đâu, chắc anh ấy lo lắm, A Cường cho em mượn điện thoại!"

Vương Cường đưa điện thoại cho Âu Húc, trong lòng nghĩ "An An" chắc là bạn gái của Âu Húc.

"Alo?" Giọng An Lục có vẻ mệt mỏi và lo lắng.

"An An, là em đây..."

"Ngươi ở đâu?!!"

"An An, đừng giận, em ở nhà bạn, đêm nay không về..."

"Anh hỏi em ở đâu?!!!"

"Ừm... A Cường, địa chỉ ở đây là gì?"

Mười phút sau, xe An Lục dừng trước một tiệm bánh mới mở.

Âu Húc lập tức ra đón, mặt mày tươi cười, Vương Cường cũng đi theo bên cạnh, muốn xem bạn gái bá đạo của Âu Húc.

Cửa xe mở ra, một chàng trai cao ráo, vẻ mặt nghiêm túc bước ra, anh lập tức nhìn về phía Âu Húc, ánh mắt giận dữ suýt làm Vương Cường hoảng sợ.

"Đây là... bạn cùng phòng của em?" Vương Cường hỏi.

"Ừm, đây là chủ nhà của em..." Âu Húc thành thật trả lời, bởi vì căn hộ họ ở chung là An Lục mua.

"Về nhà!" An Lục nhìn Âu Húc, giọng không cho cãi.

Âu Húc đột nhiên cảm thấy hơi hoảng, bởi vì dù An Lục có giận đến mấy cũng chưa bao giờ đáng sợ như vậy.

"A Cường, cảm ơn anh hôm nay, em về nhà trước đây..." Âu Húc chào tạm biệt A Cường rồi ngoan ngoãn lên xe.

An Lục cũng lập tức lên xe, chẳng thèm để ý đến Vương Cường đang ngỡ ngàng bên kia, lái xe đi ngay.

"An An, đừng giận mà... em chỉ đến chơi nhà bạn cũ thôi."

An Lục không để ý đến Âu Húc, mở cửa phòng, ra hiệu cho Âu Húc vào.

"An An..."

An Lục vẫn không để ý đến cậu, cởϊ áσ khoác treo lên giá, rồi đi thẳng vào phòng ngủ thay đồ ngủ.

"An An, đừng lờ em mà... Em sai rồi, sau này sẽ không bao giờ đi với người khác mà không báo nữa..."

"Ừ, em đi ngủ sớm đi, ngày mai anh sẽ đưa em về nhà anh của em."

"Hả... An An, anh không cần em nữa sao? Tại sao lại muốn đưa em về nhà anh hai của em? Hu hu..."

"Ngày mai anh sẽ gọi điện cho Lisa, nói anh sẽ cưới cô ấy."

"An An!!! Tại sao anh lại muốn cưới người phụ nữ đó? Anh đã nói anh không yêu cô ta mà..."

"Ít ra cô ấy sẽ không chạy đến nhà đàn ông khác giữa đêm."

"Hức... An An, anh thật sự định cưới cô ấy à?!! Anh đã nói anh thích em, muốn sống cả đời với em mà... Anh định nuốt lời sao? Hu hu, em không cho anh cưới cô ta... Không được cưới cô ta."

An Lục không để ý đến tiếng ồn ào của Âu Húc, đi thẳng vào phòng tắm, định tắm rửa.

"An An... Hu hu... Đừng cưới cô ta, đừng bỏ em... Hu hu......" Âu Húc thấy An Lục vào phòng tắm liền đi theo, khóc lóc trước mặt anh.

An Lục vẫn không để ý đến cậu, lặng lẽ cởi đồ ngủ, mở vòi sen.

Âu Húc nhìn thấy thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của An Lục, không khỏi nuốt nước bọt, rồi tiếp tục nức nở: "An An, An An, An An... Hu hu hu......"

An Lục bắt đầu tắm, nước bắn sang cả người Âu Húc bên cạnh, nhưng Âu Húc chẳng để tâm, cứ nắm tay An Lục lắc lư, khiến An Lục không thể tắm thuận lợi.

An Lục cau mày, kéo mạnh Âu Húc lại, dưới làn nước ấm áp, hôn sâu lên đôi môi Âu Húc.

Âu Húc trở nên mơ màng, quần áo ướt sũng, thân hình nhỏ nhắn áp sát vào An Lục, hơi nước mờ ảo cứ tràn ngập, tràn ngập...

"Lần sau còn dám như vậy, anh sẽ không nhẹ nhàng như thế đâu." An Lục ôm Âu Húc trên giường, nhẹ giọng cảnh cáo.

Âu Húc mệt đến nỗi không nói nên lời, gương mặt đỏ ửng vẫn chưa tan, chỉ nhắm mắt ư ử hai tiếng tỏ ý đã hiểu.

"Đồ ngốc này! Coi trọng đồ ăn hơn cả ta, thật khiến người ta tức giận." An Lục véo má Âu Húc dạy dỗ, rồi lại xót xa hôn lên đó: "Ngủ ngon."