Sau Khi Giả Chết, Thế Thân Xả Vai Không Diễn Nữa

Chương 15

Tống Nghiễn Tây lật người xuống giường, trước khi rời đi, liếc mắt nhìn người đang co rúc trên giường.

Gò má ửng đỏ, đuôi mắt ươn ướt, thở hổn hển, rõ ràng vẫn còn rất mệt.

Tầm mắt dịch xuống dưới, ánh mắt Tống Nghiễn Tây tối lại trong tích tắc.

Làn da của Sở Ngôn Tập rất trắng rất mẫn cảm, hơi dùng sức một chút liền lưu lại dấu.

Càng như vậy càng khiến người ta lưu lại càng nhiều dấu vết hơn trên người cậu.

Tống Nghiễn Tây thu hồi tầm mắt, quay về phòng mình tắm rửa.

Mỗi lần hắn tới phòng Sở Ngôn Tập chỉ để “làm”, “làm” xong lập tức rời đi, chưa từng qua đêm cùng với cậu.

Ngoài việc không thích có người bên cạnh lúc ngủ ra, chủ yếu vẫn là cảm thấy không cần phải chung giường chung gối với một món đồ chơi bỏ tiền ra nuôi.

Trong nhận thức của hắn, chỉ có bạn đời tương lai mới có tư cách cùng giường chung gối với hắn.

Sau khi Tống Nghiễn Tây rời đi, Sở Ngôn Tập nằm trên giường hơn mười phút, mới lê cơ thể vô cùng đau nhức xuống giường, đi vào nhà tắm xử lý sạch sẽ.



Tối hôm qua tới hơn ba giờ sáng mới kết thúc, đợi cậu tắm xong ra khỏi phòng tắm, lên giường ngủ đã gần năm giờ sáng, dẫn tới bảy giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, dù đồng hồ báo thức kêu nhưng cậu vẫn không thể dậy đúng giờ.

Đợi cậu vô thức tắt đồng hồ báo thức, sau đó ngủ tới khi tự giác tỉnh dậy, đã hơn chín giờ sáng.

Bây giờ mắt cậu hơi sưng, giọng nói cũng khàn.

Trên cánh tay, trên cổ, trên người toàn là dấu, căn bản không thể ra ngoài.

Quần áo mẫu trong bộ sưu tập mùa xuân năm sau đã may xong rồi, mười giờ sáng phải tới công ty họp đánh giá hàng mẫu, bây giờ hiển nhiên không đi được, chỉ có thể gọi điện thoại thông báo trợ lý đổi giờ họp sang hai giờ rưỡi chiều.

Sau khi ăn cơm trưa, Sở Ngôn Tập dùng đá đắp lên mắt giảm sưng, từ trong mấy bộ quần áo ít ỏi, tìm ra một chiếc áo sơ mi cổ đứng tay dài màu trắng thuần và một chiếc quần tây rộng rãi màu nâu nhạt, phối thêm một chiếc gile cùng màu rộng rãi, cả người trông khoan khoái sạch sẽ lại thời thượng chuẩn mốt.

Là một nhà thiết kế quần áo, ở mảng phối đồ này, thẩm mỹ của cậu luôn rất độc đáo.

Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, phát hiện dấu vết trên cổ không được che đi hoàn toàn, trong tình huống không có khăn lụa, chỉ đành xuống lầu một tìm hai miếng băng dán cá nhân từ trong hộp y tế dán lên.

Nơi mà Sở Ngôn Tập phải đến là cao ốc Tinh Tập, mà cao ốc Tinh Tập lại nằm ngay đối diện tập đoàn Tống thị, ở giữa chỉ cách một con đường dầu rộng mấy chục mét.

Để đề phòng Tống Nghiễn Tây hoặc người quen biết cậu nhìn thấy, nếu không phải cần thiết, cậu gần như không tới đây.

Cuộc họp hàng mẫu lần này liên quan tới doanh số bán hàng quý I và II năm sau của công ty, cậu là nhà thiết kế chính kiêm ông chủ công ty, phải tham gia.

Tống Nghiễn Tây đứng trước cửa sổ sát đất, một tay đút vào trong túi quần, một tay bưng cà phê, nhìn xuống con đường đông đúc bên dưới.

Tầm nhìn lơ đãng lướt tới bóng lưng đi vào cao ốc Tinh Tập ở bên kia đường, có hơi bất ngờ, híp mắt lại.

Sau khi uống cà phê xong, hắn dùng điện thoại bàn gọi vào nội bộ.

Trợ lý Trần Hoài gõ cửa đi vào: “Tống tổng.”

“Liên lạc với Sở Ngôn Tập, hỏi cậu ta ở đâu.”

Trần Hoài hơi kinh ngạc, lấy điện thoại di động ra nhấn số của Sở Ngôn Tập, mở loa ngoài.

“Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi hiện không liên lạc được, xin hãy gọi lại sau.”

Sắc mặt Tống Nghiễn Tây lập tức sầm lại: “Tiếp tục gọi.”

“Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi hiện không liên lạc được, xin hãy gọi lại sau.”

“Tiếp tục.”

“Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi hiện không liên lạc được, xin hãy gọi lại sau.”

“…”

Phòng họp tầng 25, cao ốc Tinh Tập.

Giám đốc sản phẩm mẫu: “Dựa theo dặn dò của anh, lần lượt may hai kiểu áo mẫu, áo mẫu bên này sử dụng máy thêu, áo mẫu bên này được thêu thủ công, mời anh xem.”

Sở Ngôn Tập nghiêm túc xem xong, sau đó quay về chỗ cũ ngồi xuống: “Phiên bản thêu thủ công có thể đạt chuẩn yêu cầu, nhưng phiên bản dùng máy thêu thì không ổn.”

Giám đốc sản phẩm mẫu: “Đây đã là sản phẩm ok nhất được lựa ra sau nhiều lần may thử, đối với phiên bản áo thêu bằng máy này, anh có chỗ nào cảm thấy không hài lòng?”

Sở Ngôn Tập: “Hình mà máy thêu ra cho người ta cảm giác quá cứng nhắc, thiếu đi cảm giác lập thể và cảm giác tầng lớp, đường chỉ phía sau quá nhiều, trông không được đẹp mắt, không tươi sáng, sống động bằng hình thêu tay. Lúc sản xuất, đổi thêu máy sang thêu thủ công, chỉ thêu đổi sang chỉ tơ tằm.”

Giám đốc sản phẩm mẫu: “Thêu thủ công thuộc di sản văn hóa phi vật thể, bây giờ người biết thêu không nhiều, sợ là khó tìm thợ.”

Giám đốc sản xuất: “Đối với sản xuất quy mô lớn, nếu đổi sang thêu thủ công hoàn toàn, cần một lượng lớn nhân công, có thể sẽ kéo dài tiến độ sản xuất, không thể giao hàng đúng hạn.”

Giám đốc kế hoạch: “Thêu thủ công khá tốn thời gian, hơn nữa giá của chỉ tơ tằm cũng khá đắt, sẽ dẫn đến tiêu tốn nhân lực, vật lực và tài lực rất lớn.”

Sở Ngôn Tập: “ ‘Gia tộc Linh lung" chúng ta đi theo con đường xa xỉ, theo đuổi cao cấp và tao nhã trong thiết kế, chất lượng càng phải vượt trội.”

“Khi tôi thiết kế hai bộ sưu tập này, đặc biệt thêm thắt một phần quốc phong vào, thêu thủ công có thể diễn dịch tốt nguyên tố này hơn.”

“Mọi người không cần lo lắng không tìm được thợ, tỉnh H có một thôn thêu, bên trong có không ít thợ thêu, chúng ta có thể hợp tác với thôn thêu.”

“Phải rồi, bộ phận thiết kế làm lại bản dự toán vốn, không được vượt quá 10% dự toán ban đầu; bộ phận sản xuất dự tính lại tiến độ sản xuất, phải đảm bảo giao hàng đúng hạn. Mọi người hiểu rồi chứ?”

“Hiểu rồi.”