Sau Khi Giả Chết, Thế Thân Xả Vai Không Diễn Nữa

Chương 11

Biết trước giờ Tống Nghiễn Tây không thích đặt chân vào những nơi như quán bar, cố ý chọn tổ chức sinh nhật ở quán bar, là đang dò thám giới hạn của hắn.

Xem hắn có nguyện ý vì mình mà đặt chân vào nơi hắn chưa từng thích hay không.

Khoảnh khắc hắn xuất hiện, Bạch Tử Dụ vô cùng sung sướиɠ.

Cho dù Tống Nghiễn Tây là bởi vì anh trai của cậu ta mới nguyện ý đặt chân vào nơi này chúc mừng sinh nhật cậu ta.

Tống Nghiễn Tây bắt chéo chân, tây trang màu sẫm thẳng tắp ngay ngắn, tư thái tùy ý nho nhã, gương mặt góc cạnh như ẩn như hiện dưới ánh sáng lờ mờ.

Nghe Kinh Tu Viễn hỏi, trên mặt lộ ra vài phần không vui khi bị suy đoán: “Công việc hoàn thành sớm mà thôi.”

Bạch Tử Dụ rũ mắt che giấu vẻ hụt hẫng xẹt qua.

Úc Tiêu nhận ra Tống Nghiễn Tây không vui, chuyển chủ đề: “Nghiễn Tây, thứ bảy dẫn cậu Sở cùng đến câu lạc bộ golf do em họ tôi mở chơi nhé?”

Tống Nghiễn Tây thoáng trầm ngâm, khẽ gật đầu: “Được.”

Nghe vậy, Kinh Tu Viễn chợt nhớ tới chuyện xảy ra ban chiều, do dự rất lâu, thăm dò nói: “Nghiễn Tây, Sở Ngôn Tập theo cậu lâu như vậy, cậu hiểu rõ tình hình của cậu ta không?”

Sở Ngôn Tập như thế nào, lúc quyết định bao nuôi cậu, hắn đã bảo trợ lý điều tra rõ rồi.

Sinh viên khoa tài chính đại học A, hiện giờ đang học năm 4, người tỉnh G.

Cha mắc bệnh thận nghiêm trọng, đã nằm viện ở bệnh viện số 3 Đế Đô hai năm rồi.

Lúc đầu Sở Ngôn Tập là bởi vì tiền thuốc men của cha mới theo hắn.

Tuy hắn sẽ không đặt tâm tư lên người Sở Ngôn Tập, nhưng vẫn hiểu tình hình cơ bản của cậu.

Tống Nghiễn Tây khẽ ngước mắt lên, chậm rãi liếc nhìn anh ta: “Nếu không hiểu, tôi sẽ nuôi cậu ta ở bên cạnh hai năm?”

Kinh Tu Viễn hé môi: “Tôi cảm thấy dường như cậu ta đeo mặt nạ trên mặt, cậu ta thật sự không phải như chúng ta nhìn thấy. Nghiễn Tây, cậu chắc chắn cậu ta thật sự thích cậu sao?”

Ánh mắt Tống Nghiễn Tây dần lạnh xuống: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Kinh Tu Viễn im lặng mấy giây, mới nói: “Nghiễn Tây, cậu có từng nghĩ, có lẽ cậu ta mà cậu biết không phải là cậu ta thật sự, cậu ta thích cậu có thể là giả?”

Úc Tiêu: “Thích một người là điều không thể giả vờ được, lời nói có thể lừa gạt, nhưng ánh mắt sẽ không.”

“Tuy tôi chỉ từng gặp cậu Sở vài ba lần, nhưng tôi phát hiện mỗi lần cậu ấy nhìn Tống Nghiễn, ánh mắt đều chan chứa tình ý.”

Tống Nghiễn Tây không nhịn được nhếch môi, trong đầu hiện ra đôi mắt đa tình điên đảo chúng sinh của Sở Ngôn Tập, mỗi khi nhìn mình, sự nhiệt tình cháy bỏng trong ánh mắt có thể nhúng chìm người khác.

Úc Tiêu nói đúng, lời nói có thể lừa gạt nhưng ánh mắt sẽ không, Tống Nghiễn Tây chắc nịch rằng Sở Ngôn Tập yêu hắn.

Không phải chỉ nói ngoài miệng mà thôi, là yêu hắn từ tận tâm can.

Ting ---

Điện thoại trên mặt bàn kêu lên một tiếng không hề báo trước.

Tống Nghiễn Tây nâng mắt nhìn qua, là tin nhắn do Sở Ngôn Tập gửi tới.

Mở khóa màn hình, nhấn mở tin nhắn.

【Sở Ngôn Tập】: Anh Tống, nghe anh Khâu nói anh đi công tác rồi, chắc phải hai ba ngày mới về. Mấy hôm nay em nhớ anh đến mức ăn không ngon, ngủ không được.

Mấy hôm nay không ở trong nước, Sở Ngôn Tập vẫn giống như trước, mỗi sáng trưa tối đều sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm hắn, hơn nữa phía sau mỗi dòng tin nhắn đều sẽ đính kèm một câu 【em yêu anh】hoặc 【em nhớ anh】kiểu vậy.

Nghe Khâu Lương nói, mấy ngày qua, ngoài đến trường học, cậu vẫn luôn an phận ở Hoa Cẩm Viên đợi mình về.

Bởi vì đã mấy ngày không gặp được mình, cảm xúc sa sút tới mức không có tâm trạng nấu cơm, gần như đều đặt đồ ăn ngoài.

Sở Ngôn Tập luôn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho dù cảm xúc tồi tệ cỡ nào, cũng sẽ không làm mình làm mẩy.

Đọc xong nội dung tin nhắn, độ cong khóe môi Tống Nghiễn Tây dần rộng lên.

Trước đây chưa từng có thói quen trả lời tin nhắn Sở Ngôn Tập, lần này hắn lại như ma xui quỷ khiến trả lời một câu.

【Tối nay tới】

Đột nhiên nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tống Nghiễn Tây, Sở Ngôn Tập nhìn điện thoại rất lâu giống như nhìn thấy ma.

Hồi thần lại từ cú sốc tin nhắn, lại gửi tin nhắn đi.

【Anh công tác về rồi? Vẫn đang ở công ty tăng ca sao? Khi nào tới?】

Tống Nghiễn Tây nhìn tin nhắn gửi tới, tắt màn hình điện thoại rồi ném sang một bên, không ngó ngàng tới nữa.