Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tôi Yêu Đương Có Lương Với Tổng Tài

Chương 3: Lái xe

"... Ừm." Bùi Thanh Kiến đau lòng đáp lại.

Lận Tinh Trầm hài lòng: "Vậy bây giờ cậu đi tắm đi."

Bùi Thanh Kiến: !!!!

Chết tiệt, cậu đã nói là cái "làm" đó mà!!

Sao lại nhanh thế chứ anh ơi?!!

Cho thêm chút thời gian không được sao anh ơi?!!

Gấp gáp thế này có phù hợp không anh ơi?!!

Tôi mới vừa đến đây thôi anh ơi!

Bùi Thanh Kiến khóc không ra nước mắt.

Làm sao để nói cho anh ta biết, đại gia mà tôi mới quen biết một phút trước, tôi hoàn toàn chưa từng ký cái gọi là hợp đồng bao nuôi này, càng chưa từng thấy cái gọi là khoản tiền đầu tiên của anh ta, từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một kẻ qua đường không biết tại sao lại xuất hiện ở đây!!!

Tốc độ này quá nhanh, tôi chịu không nổi đâu anh ơi!!!

"Tắm... tắm à?" Bùi Thanh Kiến thăm dò nhìn về phía đối phương.

Lận Tinh Trầm gật đầu: "Chứ không thì tối nay cậu đến đây làm gì?"

Bùi Thanh Kiến: ...

Vậy tối nay cậu đến đây để làm gì?

Chỉ để "lái xe" với một anh đẹp trai thôi sao?

Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!

Bùi Thanh Kiến cười gượng gạo, rồi lại cười: "Đúng... đúng vậy."

Không sao đâu, Bùi Thanh Kiến thầm an ủi bản thân, một anh đẹp trai như vậy, cũng không tính là thiệt thòi.

Làm thì làm thôi, đều là đàn ông cả, ai sợ ai chứ!

Đúng vậy! Chẳng phải chỉ là "lái xe" thôi sao, có gì đáng sợ, lái, hôm nay sẽ lái! Lái ra đường vành đai! Không lái không phải là người Trung Quốc!

Bùi Thanh Kiến gật đầu mạnh mẽ, hôm nay dù là Ngọc Hoàng Đại Đế đến đây, cậu cũng phải lái xuyên qua con đường chết tiệt này!

Chỉ là...

Bùi Thanh Kiến lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, rõ ràng đại gia này cao hơn cậu, hơn nữa còn là người bỏ tiền ra, khi hai người họ làm, ai làm ai đây?

Cậu sợ rằng không phải là làm mà là bị làm...

Lái xe là một chuyện, bị lái là chuyện khác, không biết trong hợp đồng này có bảo hiểm tai nạn không, lỡ như sơ ý xảy ra chuyện gì, xe hỏng người chưa chết, cậu có được tính là tai nạn lao động không?

Có được bồi thường không?

Lận Tinh Trầm nhìn biểu cảm trên mặt cậu thay đổi liên tục, nghi hoặc hỏi, "Sao thế, căng thẳng à?"

"Không có." Bùi Thanh Kiến kiên quyết phủ nhận.

"Không dám? Không muốn? Hay là không được?"

"Sao lại thế được?!"

Đàn ông không thể không được.

Đưa đầu ra cũng chết mà rụt đầu vào cũng chết!

Chết sớm đầu thai sớm! Cậu không tin, chiếc xe của cậu lại thực sự bị phế bỏ ngay tối nay?!