"Ta không hiếm lạ gì, không bao giờ hiếm lạ nữa! Ngươi đi cho danh phận nữ nhân có hứng thú với ngươi đi! Ta kiếp này không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa? Theo họ của ngươi chỉ làm ô nhục ta, ngươi không xứng làm trượng phu của ta!" Nàng gào thét lên tiếng, đánh thân thể hắn, toàn tâm toàn ý chỉ muốn tránh thoát thân thể hắn.
"Nàng " Hắn không khống chế được vung lên tay muốn đánh nàng, không ngờ nàng trốn cũng không trốn, tựa hồ muốn cho hắn một quyền đánh chết.
Hắn giận dữ đánh về phía bàn trà bên cạnh, bàn trà nứt ra thành mảnh nhỏ."Nàng đừng nghĩ ta sẽ gϊếŧ chết nàng! Ta sẽ không cho nàng chết! Nàng là của ta!"
"Không phải nữa rồi!"
"Nàng rốt cuộc muốn ta làm như thế nào? Ta đã muốn chính thức cưới nàng! Nàng còn muốn yêu cầu chuyện gì? Nàng thắng! Ta nhượng bộ! Nàng còn muốn như thế nào nữa? Nàng nói đi!" Hắn đem nàng vứt xuống trên giường, lại sợ chính mình dùng quá sức sẽ cào thương nàng, hắn lại chịu không được tùy hứng của nàng, lại sợ mình ở dưới cơn nóng giận sẽ làm bị thương nàng. Hắn gánh vác không nổi hậu quả phát tiết tức giận với nàng!
Quân Khởi La lắc đầu, trong mắt hận ý cùng băng lãnh trước sau bất biến.
"Ngươi không cần nhượng bộ chuyện gì, ngươi cũng không cần ủy khuất cưới ta, ngươi chuyện gì cũng không phải làm! Ta chịu không nổi hi sinh vĩ đại của ngươi!"
"Nàng... Đáng ghét!" Hắn bạo rống lên tiếng. Nữ nhân này lại trở về diện mạo lần đầu gặp nhau, nàng rốt cuộc muốn như thế nào? "Nàng không phải muốn ta cho nàng danh phận sao? Ta hiện tại cho nàng, nàng lại không cảm kích chút nào! Nàng rốt cuộc muốn ta thế nào? Muốn bức điên ta sao? Nàng hận ta không để cho nàng danh phận để chứng minh thật tình của ta, hiện tại ta chứng minh rồi, chẳng lẽ nàng đem phần cảm tình này lợi dụng được còn chưa đủ triệt để sao? Ta đã không có bất kỳ tôn nghiêm nào mặc cho nàng cứ tùy ý lấy, nàng biến thành ta một người nhu nhược, nàng còn muốn như thế nào? Quân Khởi La, nàng không hổ là người Quân gia, một đại thương nhân ăn máu thịt người không nhả xương! Nàng thậm chí ngay cả cảm tình cũng có thể dùng để buôn bán, nàng không có tâm, nếu như nàng cố tình, nàng sẽ thấy ta như thế nào khắc sâu yêu nàng; nàng sẽ không cần ta vì nàng mà bất trung bất nghĩa, vì thành toàn loại tình yêu nam nữ này mà xếp đặt thời thế đại cục không đếm xỉa. Kế tiếp nếu như nàng yêu cầu ta phản bội Đại Liêu, ta cũng sẽ không kinh ngạc, bởi vì nàng đang kiểm tra ta có thể mặc cho nàng đùa bỡn đến trình độ nào! Nàng tàn nhẫn!"
Hắn dưới cơn thịnh nộ chỉ trích giống từng lưỡi dao sắc bén khiến ngực nàng chảy máu, phá thành mảnh nhỏ lại thêm chà đạp.
Quân Khởi La hung hăng cắn mu bàn tay mình, không để cho mình khóc rống nghẹn ngào, cưỡng bức nước mắt chảy ngược vào.
Hắn tàn nhẫn! Hắn vô cùng tàn nhẫn! Nàng muốn chỉ là một phần hồi báo thật tình, không cần có những người khác đến tham gia, không có gì khác. Mà hắn lại sâu sắc như vậy lại lần nữa thương tổn nàng! Trong mắt hắn, nàng không biết suy xét, tâm cơ giả dối, gian xảo lại tham lam, không ngừng trù tính hắn, lăng trì tim của hắn.
Nàng lại cũng không thể chịu đựng mọi thứ này! Đột nhiên, nàng nhảy xuống giường, chạy về phía đại môn, nàng chỉ nghĩ né hắn ra, chạy trốn tới nơi không có hắn. Nàng thế nhưng sẽ yêu một người đàn ông như vậy, tiến tới bị hắn hủy tất cả! Hắn không xứng, thế nhưng nàng cũng đã hãm sâu.
Nhưng mà, mới chạy hai bước, lập tức lại bị hắn ném quay về trên giường.
"Không được đi! Chỗ nàng cũng không cho đi! Nếu nàng lựa chọn xé rách mặt, vậy nàng phải biểu hiện giống như tù binh. Nàng vốn chỉ là một tù binh, nàng chuyện gì cũng không xứng đạt được. Nếu nàng cho rằng nàng chỉ là nữ nô cung cấp cho ta đạt được thú tính, vậy nàng tốt nhất coi chừng bổn phận nữ nô, hầu hạ cho tốt du͙© vọиɠ của ta, đây là lễ ngộ nàng xứng có được!" Hắn xé rách khăn trải giường mành vải che phủ hai bên, trói lại hai tay của nàng, cột vào đầu giường, sau đó đá văng bàn bên cạnh, đi nhanh chạy ra cửa phòng, rống giận muốn mọi người coi chừng nàng, liền không bao giờ từng xuất hiện nữa.
Theo tiếng vó ngựa biến mất trong ánh đèn đêm, mùa đông tuyết, rơi càng dày dặc, dần dần hình thành một cỗ gió bão...
"Buông ta ra! Buông ta ra! Da Luật Liệt, ngươi không có tư cách đối với ta như vậy. . ." Hai cổ tay nàng bị vải ma sát rách da, nhưng vẫn liều mạng muốn tránh thoát nó, khóc không thành tiếng kêu gào.
Nàng kiếp này còn chưa từng khóc thảm thiết như vậy, tiếng tan nát cõi lòng mất hồn, đồng thời hoàn toàn không có tôn nghiêm.
"Ta hận ngươi... Ta hận ngươi... Ta hận ngươi!"
Đang khóc cùng trong đau đớn, nàng ngất bất tỉnh, nhưng vẫn nhớ kỹ một việc, nàng hận hắn! Lại cũng không muốn phải nhìn hắn! Hận hắn ...
※ ※ ※
Da Luật Liệt giống như đột nhiên điên cuồng mà xông vào Hoàng thành, cầu kiến hoàng thượng.
Da Luật Long Tự vốn dĩ đang cùng thái hậu đối dịch, sau khi người thông báo, cau mày đi tới hoa viên, nhìn thấy Da Luật Liệt đang ngụm lớn uống rượu, khuôn mặt của hắn cuồng nộ, cảm xúc không khống chế được.
"Tìm đến trẫm uống rượu sao!"
"Cái nữ nhân chết tiệt kia!" Da Luật Liệt uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, đồng thời đập vỡ chén rượu tạo thành mảnh nhỏ.
Da Luật Long Tự thở dài nói: "Ngươi thực sự bị nàng làm cho mê man!"
"Ta muốn lập nàng làm phi." Hắn cắn răng nói, lời nói là thỉnh cầu, khẩu khí lại là kiên quyết không cho lay động.
Da Luật Long Tự ngồi ở trước mặt hắn.
"Kế tiếp ngươi không phải là muốn nói cho ta, ngươi không cưới tam vị công chúa kia?"
"Đúng vậy!" Hắn nhìn về phía Da Luật Long Tự.
Nữ nhân kia đã triệt để khống chế hắn! Buồn cười chính là, hắn vì nàng làm tất cả, nàng đối với hắn lại vẫn có hận ý thật sâu, cũng tính toán hắn khắp nơi, ý định làm cho hắn thống khổ. Hắn nhất định phải vì nàng cãi lời thánh chỉ tứ hôn, chiêu thụ ánh mắt khác thường của người khác, này đó hắn đều có thể làm được; thế nhưng, nàng vẫn sẽ không ngừng dằn vặt hắn. Hắn bi ai lại phẫn nộ hiểu điểm này, nàng đang lợi dụng tình cảm của hắn tiến hành trả thù!
Nàng muốn danh phận, hắn cho nàng; nàng muốn độc chiếm danh hiệu vương phi, hắn cũng cho nàng; thậm chí nàng muốn hắn kiếp này chỉ chạm vào nàng, hắn cũng có thể làm được.
Thế nhưng, hồi báo của nàng đâu? Ngoại trừ hận, vẫn là hận! Bởi vì hắn là người Liêu, bởi vì tình huống ban đầu gặp gỡ là hắn bắt nàng, bởi vì hắn làm người đàn ông đầu tiên của nàng... Phàm là tất cả tính chất đặc biệt trên người hắn, đều là lý do nàng hận hắn.
"Ngươi... Đánh nàng?"
"Không có!" Hắn gầm nhẹ một tiếng.
"Nàng biết ngươi tính toán lập nàng làm phi sao?"
"Biết! Đồng thời đem nó coi thành giày cũ!" Hắn không hiểu! Nàng lúc trước chính là so đo danh phận mà cùng hắn quyết liệt, tại sao hắn cuối cùng lại theo nàng, lại rước lấy hận ý của nàng? Nếu nàng nói không hiếm lạ, tại sao lại cứng rắn đến tranh giành? Tranh giành tới nhưng vẫn chưa đủ?
Thiên sát! Mà hắn lại vì nước mắt của nàng, tim của hắn đau tiếng khóc của nàng mà đánh tơi bời, tâm thần bất định, chỉ cầu nàng đừng khóc!
Sự quật ngạo trong cá tính nàng không cho phép nàng khóc, nhưng nàng khóc! Rốt cuộc hắn phải làm như thế nào? Hắn lại là ở đâu làm sai?
"Nếu nàng không coi trọng, ngươi vẫn muốn cưới nàng?"
Da Luật Long Tự cũng không phải là phản đối hồ hán thông hôn, dù sao mười mấy năm qua hắn đề xướng hán hóa, có được thành tựu.
Hơn nữa, sau khi thống hợp binh quyền, kế hoạch của hắn đó là chính sách thông hôn, có lẽ do đường đệ này của hắn ngẩng đầu lên cũng không sai.
Hai người thuở nhỏ cùng lớn lên, hắn còn có thể không biết Da Luật Liệt sao? Hắn nóng nảy, dễ giận, nhưng lại cơ trí thông minh, bất cứ lúc nào đều lấy an nguy quốc gia là hiếu trung đầu tiên. Lòng trung thành của hắn là chân thật đáng tin, nhưng một khi đυ.ng với tình yêu, hắn liền bị bại oan uổng.
Trong lòng hắn sớm đã có ngọn nguồn, đường đệ này từ trước đến nay không chú trọng nữ nhân, nếu không phải hoàn toàn vô tình, tất nhiên là tuyệt đối si tình. Nếu động tâm đối với nữ nhân nào đó, sẽ hoàn toàn không thể tự thoát khỏi. Rốt cuộc là dạng nữ nhân gì khiến cho Da Luật Liệt điên điên đảo đảo? Chắc hẳn nàng có tính chất đặc biệt gì hấp dẫn hắn đi? Nhưng mà có thể là tính chất đặc biệt kia dẫn đến cục diện không thể cứu vãn này.
Nữ nhân Đại Tống không phải càng nhu thuận hơn so với nữ tử Khiết Đan sao? Bọn họ đối với chuẩn mực nữ nhân so với lông trâu còn nhiều hơn, theo lý thuyết một nữ nhân bị bắt tới, có thể nhận được ân sủng nên cảm kích không ngớt, tại sao lại sẽ rối loạn đến loại tình huống bây giờ? Còn không tiếc cùng Liệt trở mặt thành thù? Nói trở về, người có lá gan cùng Liệt ngoan cố chống lại, chắc hẳn cũng không tầm thường.
Vẫn chưa có người nào, bất luận nam nữ dám trêu giận hắn, chớ nói chi là đối mặt cơn giận của hắn.
Da Luật Long Tự hơi xoa nhẹ đầu gối trái của mình; chỗ có một đường sẹo, là mười tám năm trước bị Da Luật Liệt đả thương.
Huynh đệ bọn họ một hồi, mặc dù tri kỷ vô cùng thân thiết, lại cũng khó tránh khỏi có thời gian ma sát. Mà chính mình lại thân là hoàng thái tử, người người nhún nhường hắn, không dám cãi lời hắn, so đua ngựa bắn tên cũng không dám biểu hiện tốt hơn so với hắn; mà trên thực tế, cùng bạn chơi đùa cùng tuổi, cũng không mấy so được với tài nghệ của hắn. Mà trong đó, Da Luật Liệt chính là hảo thủ kiệt xuất cùng hắn tương xứng, nhỏ hơn hắn hai tuổi, lại thích khoe khoang. Lúc đó hắn bị nuông chiều đến tùy hứng lại tâm cao khí ngạo, vì một lần thi đua ngựa thua bởi Da Luật Liệt mà đánh hắn một roi, đổi làm người khác, nhiều lắm khóc rống thất thanh, giận mà không dám nói gì, thế nhưng Da Luật Long Tự lại ở mười tuổi năm ấy nhận được vết thương đầu tiên.
Da Luật Liệt bị chọc tức giận đến dọa người, căn bản mặc kệ hắn là hoàng thái tử, bổ nhào vào hắn chính là một hồi đánh tàn nhẫn mất mạng. Chiều cao thể hình so ra kém người, đấu pháp cũng không có kỹ xảo; hai người vật lộn đến khi đại nhân tới kéo lại mới tính kết thúc. Từ đó, hai người bọn họ lại có thể thành huynh đệ tốt! Da Luật Long Tự mới thực sự có một người bạn tri kỷ chơi đùa, cũng bắt đầu học được một ít đạo lý đối nhân xử thế, biết rõ ngàn vạn lần chớ chọc lông vị đường đệ này của hắn. Mặc dù mấy năm gần đây hắn đã thu liễm không ít, nhưng cũng không có nghĩa là nếu bị chọc tức, tính tình hỏa lực uy mãnh kia của hắn sẽ chuyển thành yếu đuối.
Quân Khởi La, rốt cuộc là một nữ tử thế nào?
Da Luật Liệt bực bội nói: "Dù sao nàng thế nào cũng phải ở bên cạnh ta! Mặc kệ nàng có làm trò gì, cũng bất kể nàng có muốn hay không, ta đều phải lập nàng làm phi! Về phần ba vị công chúa kia, chính ngươi tiếp nhận hoặc an bài lập gia đình, theo ngươi!"
"Hình như không đáp ứng không được! May mắn còn chưa có chính thức hạ chiếu thư, bằng không mệnh lệnh đã ban ra khó thu hồi." Da Luật Long Tự ngừng một chút nói: "Nàng là người Quân gia đi?"
"Nàng còn là một cao thủ đàm phán kinh thương!"
"Như vậy, nếu nàng thành vương phi, sẽ không để ý đem kỹ thuật chế tạo lụa truyền vào Đại Liêu đi!"
Lời này ý tứ, chính là đại biểu hoàng đế Đại Liêu đã đáp ứng một cọc hôn nhân này, đồng thời lạc quan về sự thành công của nó.
"Cảm ơn!"
"Trở lại nói cho nàng biết tin tức này đi! Ngươi dù sao vẫn không hi vọng cùng nàng hao phí thêm nữa!"
Da Luật Liệt đứng dậy, quỳ một chân trên đất, chính thức hướng hắn đáp tạ, chắp tay nói: "Thuộc hạ xin cáo lui."
Lập tức bước nhanh ra khỏi Hoàng thành.
Nếu như hắn không cho phép, lúc này chỉ sợ hắn phải tìm phiến tường thành để ngăn cản Liệt tức giận. Hắn vậy còn sẽ nhớ hắn là Khả Hãn? Còn như thế có lễ xin cáo lui? Da Luật Long Tự lắc tay cười nhẹ: "Chúc phúc ngươi, huynh đệ! Hi vọng tương lai hơn mười năm tới, nữ nhân kia sẽ không bức điên ngươi."
Phủi đi bông tuyết trên người, hắn bước chậm quay về tẩm cung, trong lòng muốn hôm khác nhất định phải đi xem một hồi Quân Khởi La kia, nhìn xem nàng có mị lực gì làm cho Liệt mất hồn như vậy!
Chữ tình thứ này! Haiz...