Cướp Được Tân Nương

Chương 6.1

Trong nháy mắt, mùa đông đã phủ xuống.

Ngoài Hoàng thành trên đại thảo nguyên, dựng lên chín trướng bồng lớn; Hoàng trướng ở giữa, bốn trướng bồng ở hai bên, lấy màu sắc các tộc biểu thị chỗ ở các tộc.

Trước du săn, trước phải thi đấu tài nghệ, kỳ hạn ba ngày; sau đó nhổ trại lên đường, đến vùng Liêu Đông Tân Hải bắt đầu, một đường săn bắn hồi Hoàng thành, mới xem như là quá trình tranh cử bát bộ đại nhân hoàn tất.

Sớm đến kinh đô hai tháng này, ngoại trừ Da Luật Liệt đi Hoàng thành gặp Khả Hãn, phần lớn thời gian hắn sẽ mang nàng du ngoạn khắp nơi.

Hắn hiện ra mặt khác của hắn: đa tình, ôn nhu, hài hước; đương nhiên, khí phách vẫn như cũ, chỉ là hắn không có nổi giận! Khi giữa lời nói của bọn họ có xung đột, Quân Khởi La không phải không thừa nhận, phần lớn thời gian đều là nàng trêu ghẹo hắn.

Mà hắn sẽ dứt khoát xoay người không để ý tới nàng, hoặc đi ra bên ngoài, chờ hết giận rồi trở về. Sau đó trừng phạt hôn nàng, hôn đến lúc nàng thở không nổi liền sẽ thấy hắn tươi cười trả thù thành công...Ông trời! Nàng đã bắt đầu quên Giang Nam, đã quên muốn chạy trốn, đã quên tất cả; có thể ý niệm "Muốn chạy trốn" vẫn còn, thế nhưng cũng không kiên quyết nữa, chỉ là ý nghĩ hình thức mà thôi...

Nữ nhân sẽ trở thành người đáng buồn nhất khắp thiên hạ, nguyên nhân ở chỗ nàng nhìn không ra quan hệ tình cảm, không phá được ma chướng* lưới tình. Nếu rơi vào chân tình. Sẽ gặp trầm luân không để ý tới! Mà nam nhân lại vẫn có thể chú ý càng nhiều chuyện.

ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra

Vì thế lâu dài tới nay, thể chế xã hội nam tôn nữ ti thành quỹ đạo vận hành bất biến.

Dù cho lãnh ngạo như Quân Khởi La nàng, rốt cuộc đã ở trong ôn nhu của Da Luật Liệt động thất tình lục dục.

Nàng vẫn kiêu ngạo, vẫn là lãnh lãnh đạm đạm, thế nhưng tâm tính thay đổi. Nàng sẽ len lén nhìn hắn, len lén chìm đắm trong đối đãi ôn nhu của hắn, cũng bởi vì hắn thích nàng, cũng làm cho nàng nhìn thấy hắn thật tình...

Nàng có thể đem cả đời giao cho hắn sao? Nàng không dám hỏi, cũng bảo thủ không muốn hồi báo một chút chuyện gì. Tình yêu ngọt ngào thì thế nào, cũng không mê muội được lý trí của nàng. Nàng vẫn là biết, hắn không thể có thê tử Hán nhân, hắn muốn nàng, nhưng sẽ không cưới nàng. Tình yêu kiên trinh lại thế nào, vẫn phải có danh phận bày tỏ tâm ý tôn trọng! Nàng không cách nào rộng rãi, cũng không nguyện một buổi tham hoan. Thuở nhỏ giáo dưỡng làm cho nàng hiểu được tự trọng, tự hạn chế tôn nghiêm, trước đây đối với hắn căm thù đến tận xương tủy, căn bản khinh thường hắn đưa cho bất kỳ vật gì, cho dù là danh phận nàng cũng coi là cặn bã.

Thế nhưng, hiện tại đã khác, nàng động tâm, động tình, nàng đã yêu nam nhân xâm chiếm tất cả nàng này!

Vì thế, hắn yêu nàng cả đời là không đủ, đem nàng thu làm tiểu thϊếp càng vũ nhục nàng. Nếu như hắn sẽ như vậy ích kỷ đối đãi nàng, nàng sẽ hận hắn cả đời.

Lý trí của nàng không cho phép nàng tham sống sợ chết đi mong được một người nam nhân luyến tiếc, càng không cho phép nàng cam nguyện ở vào tình cảnh hèn mọn nhận không ra người.

Yêu sâu đậm, hận sẽ có bao sâu!

Khi nàng lấy tâm khuất nhục đối mặt một nam nhân cướp đoạt của nàng, nàng không cần bất kỳ vật gì, hơn nữa sẽ sống hết một đời bằng tâm đủ tôn nghiêm kiêu ngạo, bởi vì tâm nàng từ đầu tới cuối chưa từng mất mác.

Thế nhưng, tình huống bây giờ đã khác! Nàng là lấy tâm một nữ nhân đi đối mặt tâm một người nam nhân. Khi nàng dâng lên mọi thứ của mình, mà lấy được hồi báo không phải chân ý thực tâm giống như vậy, nàng sẽ chết! Chết khuất nhục mà còn mất mặt...

Đông Ngân đã thay nàng mặc xong.

"Tiểu thư, người xem một chút! Tin chắc đợi lát nữa trên thảo nguyên Hoàng thành, không ai xinh đẹp hơn so với người!" Nàng ta cầm cái gương muốn nàng xem.

Quân Khởi La phất tay.

"Không, ta không nhìn! Không có chuyện gì tốt đẹp."

"Ai nói!" Một đôi bàn tay to lớn ôm eo nhỏ nhắn của nàng: "Khởi La của ta là nữ nhân xinh đẹp nhất toàn Đại Liêu."

Nàng ảm đạm cười. Hắn thích nhìn nàng cười; hắn phần lớn thời gian đều ở đây nghĩ biện pháp muốn khiến mặt nàng giãn ra vui cười. Mà nàng, cũng không phải một nữ nhân thích cười. Nhất là nàng cho rằng trong cuộc sống không có nhiều chuyện đại bi đại hỉ đáng giá như vậy, nhất là đi tới nhà Liêu, đến bây giờ nàng mặc dù còn phải cần đến chuyên sủng của hắn, nhưng nàng vẫn không có chân chính vui vẻ lên.

"Nhất định ta phải dự thính sao? Những vương công quý tộc kia sẽ sẽ không cảm thấy bị vũ nhục?"

"Bọn họ vội vàng chảy nước miếng cũng không kịp!" Hắn đem một đóa hoa mai cũ cài cho nàng.

Quân Khởi La để cho hắn đỡ lên. Nói nhỏ: "Sẽ rất lâu sao?"

"Nếu là mệt mỏi, ta sẽ gọi Đốt La Kỳ trước tiên hộ tống nàng trở về nghỉ ngơi."

Nàng gật đầu, không nói thêm nữa chuyện gì.

Muốn một danh phận, ngoại trừ nàng không cho phép mình là thϊếp nhận không ra người ở ngoài, nàng bắt đầu phát giác được thân thể mình biến hóa.

Sau khi đi tới Thượng Kinh sau, nàng vẫn chưa từng đến tháng, này tỏ vẻ được rất rõ ràng, nếu như nàng lại không cách nào đạt được một danh phận, như vậy đứa nhỏ trong bụng nàng ẳt phải sa vào vận mệnh giống Đông Ngân vậy.

Nếu như tình yêu của Da Luật Liệt đủ khiến cho hắn buông tha tất cả hạn chế thân phận, cưới nàng làm vợ, như vậy, tương lai hài tử của nàng chí ít sẽ không quá tối tăm. Nhi tử một tộc trưởng, mặc dù bởi vì huyết thống không cách nào trở thành người thừa kế, chí ít, hắn vẫn có thể bình an trưởng thành ở Đại Liêu, hơn nữa có dòng họ Da Luật có thể bảo vệ hắn không bị bắt nạt giễu cợt.

Có đứa bé này, nàng càng không cách nào trở lại Trung Nguyên, bởi vì nhân dân Đại Tống đối với loại con lai này cũng không dễ dàng tha thứ.

Chịu uy hϊếp lâu dài của Đại Liêu, sống trong sợ hãi của người Trung Nguyên, nếu phát hiện nàng sinh đứa nhỏ huyết thống không rõ, nhất định sẽ đem phẫn nộ đối với Đại Liêu đều phát tiết trên người đứa nhỏ, sau đó loại bỏ cho thống khoái. Nếu như đứa nhỏ có thể may mắn trưởng thành, cũng sẽ không thấy dung nạp với xã hội Đại Tống. Trời à! Nàng đã không có đường lui!

Hắn yêu nàng, thế nhưng nàng đo không ra chiều sâu cái gọi là "Yêu" của hắn.

Đã hai tháng! Nàng ngoại trừ dễ mệt ở ngoài, cũng không có bệnh trạng nôn oẹ gì, thế nhưng này có thể giấu giếm hắn bao lâu? Lại một tháng, hai tháng, hình dạng thân thể của nàng sẽ bắt đầu có biến hóa. Đến lúc đó nàng lại nên tự xử như thế nào?

Nếu hắn biết hắn rốt cuộc như ý nguyện khiến nàng thụ thai, nàng kia còn có tư cách gì cùng hắn đàm phán? Nàng chuyện gì cũng không có!

Hắn thúc ngựa đem nàng mang tới ngoài trướng bồng Hoàng thành, tìm được lều lớn màu đen, trên đó in dấu biểu tượng Da Luật tộc.

Đông đảo ánh mắt dụng tâm kín đáo toàn hướng nàng bên này xem. Da Luật Liệt ôm nàng ngồi ở bên cạnh, tộc dân nhà mình đang ở tiền phương thao luyện, mà Đại Hạ Cơ Diêu khom người ở một bên hướng hắn báo cáo kết quả huấn luyện hai tháng này.

"Vị tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương này chính là nữ nhân ngài bắt tới sao? Da Luật đại nhân?"

Một nam tử tráng niên tuổi chừng bốn mươi, tóc hoa râm, đầy mặt hồng quang lớn tiếng hỏi. Bên cạnh hắn theo một thiếu nữ hồng y mười sáu, bảy tuổi, mặt trái táo tròn tròn, tương đối hài lòng, đang đem ánh mắt e lệ đưa đặt trên người Da Luật Liệt.

"Quật Ca đại nhân, lâu ngày không gặp!" Da Luật Liệt đứng dậy thăm hỏi với hắn.

Quật Ca Diên Đức trên mặt lộ ra rõ ràng không vui vẻ, đem lực chú ý đặt ở trên người Khởi La.

"Đến, đây là tiểu nữ, Hô Oa. Tương lai ngài nên khoan dung nhiều chút, nó rất nhu thuận! Hô Oa, gọi đại nhân."

"Đại nhân!" Quật ca Hô Oa nũng nịu nói nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng.

"Biết rồi!" Da Luật Liệt gật đầu, dùng khí lực thật lớn mới không làm cho hai hàng lông mày thắt lại.

Nhưng Quật Ca Diên Đức căn bản không có ý tứ muốn đi; một đôi mắt già đột nhiên trừng hướng những người đi tới từ trướng bồng Hề gia.

Hề Trường Côn mắt thấy Quật Ca Diên Đức qua đây, lập tức kéo muội muội cũng vọt tới.

"Da Luật đại nhân, đây là muội muội ta, tên Cơ Tú. Tuyệt đối có thể vì gia sản Da Luật sinh hạ người thừa kế, ngài chiếu cố nhiều!"

May mà Khởi La nghe không hiểu! Không biết sao, hắn không hi vọng nàng như thế sớm biết chuyện hắn đã có ba vị hôn thê. Nàng là người cương trường, ở thật vất vả mới mềm hóa lòng của nàng, hắn muốn nói rõ cùng ngọn nguồn cho nàng. Cưới các nàng chỉ vì nhân tố chính trị, hắn sẽ cả đời chỉ thương yêu một người nàng. Nàng cũng là nữ nhân hiểu lý lẽ, nàng hẳn là sẽ hiểu. Ngoại trừ danh phận, hắn chuyện gì cũng có thể cho nàng.

Quân Khởi La trên mặt không có chút nào dị trạng, ngoại trừ một đôi mắt buông xuống tràn đầy lãnh lẽo cứng rắn, ở trong nháy mắt, quả nhiên thành hóa thạch trong núi băng...

Thật là buồn cười a! Quân Khỉ La rốt cuộc lại bị dối gạt mình một lần nữa! Cư nhiên vọng tưởng Da Luật Liệt là thật yêu nàng, hơn nữa muốn lấy phần yêu này đặt cược cả đời nàng... Hóa ra, nàng thực sự là lừa mình dối người! Ở trong mắt của hắn, nàng vĩnh viễn là Hán nhân, có thể giữ lấy, có thể đùa bỡn, nhưng vĩnh viễn là nữ nhân thấp kém không cách nào ngang vai ngang vế cùng hắn! Kế tiếp đâu? Hắn còn có thể dỗ ngon dỗ ngọt gì? Nàng muốn, nàng có thể gánh vác một chữ cũng không sót những lời hắn nói với nàng: mặc dù các nàng mới là chính thê, thế nhưng ta không muốn các nàng, ta chỉ muốn nàng! Nàng mới là người ta muốn bạch đầu giai lão!

Đúng vậy, muốn nàng, có lẽ hắn thực sự muốn nàng cả đời, nhưng không còn gì khác.

Nàng rốt cuộc biết rõ ràng định nghĩa cái gọi là "Yêu" hắn đối với nàng. Nàng là tù binh, đạt được sủng ái coi như là thiên ân. Nàng xứng nhận được yêu chính là mê luyến hắn đối với thân thể nàng. Rất tốt, nàng hiểu!

Nàng thực sự để cho hắn triệt triệt để làm hỏng! Mà sinh mệnh nàng trong mộng đẹp ngọt ngào, ngắn ngủi đến cả trầm mê cũng không kịp, liền bồi thường tất cả những gì nàng từng kiêu ngạo. Hiện tại, nàng không chỉ có không mặt mũi làm người Quân gia, ngay cả mình cũng không có; hơn nữa còn hoài một đứa nhỏ đã định trước không nên có! Hắn sẽ không thừa nhận một con lai không có địa vị là đứa nhỏ chính thức của hắn, nhiều lắm thưởng nó một ngụm cơm, đói không chết nó. . .

. . .

"Hừ! Ai là đệ nhất vương phi còn không biết đâu! Khả Hãn nói ai sinh hạ người thừa kế trước tiên, người đó chính là đệ nhất vương phi!" Lại một nữ tử tham gia chuyện vốn đã đủ hỗn loạn nói.

"Được rồi, mời các ngài quay về nghỉ ngơi đi! Hiện nay lấy thi đấu làm trọng." Da Luật Liệt lãnh ngạnh thấp giọng nói.

Không phải rống to, lại có thể làm cho một nhóm người ngoan ngoãn từng người tự trở về. Da Luật Liệt tay cầm binh lực cực mạnh, tính tình nóng nảy kia vốn là lừng danh xa gần, không ai dám trêu chọc ! Chí ít, bọn họ đã thành công đem vị hôn thê giới thiệu cho hắn, bọn họ đều cảm thấy rất thỏa mãn.

"Mệt mỏi sao?" Da Luật Liệt ngồi xuống, ôm nàng hỏi.

Nhóm người kia trêu chọc hắn đến muốn gϊếŧ người; hắn căn bản không biết được ba nữ nhân vừa rồi ở trước mặt hắn rốt cuộc lớn lên có bộ dáng gì! Giống như trước kia, lại đẹp, nữ tử dù tốt hoàn toàn không hấp dẫn nổi sự chú ý của hắn; chỉ có Khởi La sẽ làm hắn bận tâm, quan tâm, đồng thời theo thời gian trôi qua, càng thêm khắc sâu dung nhập tronng máu, trong thịt của hắn. Hắn muốn, hắn cả đời cũng yêu không đủ nàng!

"Vẫn ổn!" Ánh mắt nàng trống rỗng nhìn về phía phương xa, sắc mặt yên lặng, cơ hồ là không khí trầm lặng, làm cho người ta thở không được.

Nhưng Da Luật Liệt không kịp phát giác; Khả Hãn đến Hoàng thành, bốn phía đã hoan hô lên, toàn bộ tộc trưởng bát bộ tộc thúc ngựa chạy đi nghênh tiếp, hắn cũng không thể ngoại lệ. Hắn nhảy lên hắc mã, hướng cửa thành chạy như điên.

"Tiểu thư..." Đông Ngân ngồi ở bên người nàng, lo lắng nhìn nàng.

Nàng cắn cắn môi dưới, không có nhìn nàng, lại hỏi: "Nói cho ta biết, Đông Ngân, con lai hồ hán thực sự không cách nào dung nhập với nhà Liêu sao?"

Đông Ngân đau thương nói: "Nếu không phải lão vương gia thương hại ta, ta sớm chết đói ở ven đường. Mẹ ta là người Đàn châu, bị người Khiết Đan bắt làm thϊếp, từng đã sinh một đứa con trai, lại bị ngâm ở trong nước chết đuối. Về sau còn bị nạo thai nhiều lần, mà lúc ôm ta, mẹ ta mới thoát ra trướng doanh quan binh kia, sau khi sinh hạ ta chưa được mấy năm liền chết đói, bởi vì nàng nhặt được thức ăn để cho ta ăn, nàng mới có thể chết đói. Ở Đại Liêu quốc, cô nhi quả phụ chúng ta chịu khi dễ gấp bội, lại không thể mưu sinh, gặp phải khổ cực, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Ta còn tính là tốt, có rất nhiều người sau khi sinh hạ, bị phụ thân người Liêu của mình dưỡng thành chó lợn, nhất là tại nơi hoàn toàn là nơi người Khiết Đan, căn bản sống không nổi..." Ký ức không chịu nổi qua lại làm cho tâm nàng vẫn tồn tại nỗi khϊếp sợ.