Hắn không để cho nàng giặt quần áo nữa, cũng không ép nàng đi lột da lông buồn nôn kia, là giá được trả cho sự đánh đổi thân thể sao?
Hắn thật là biết tính toán!
Lại hai ngày nữa sẽ nhổ trại, mà nàng lại bị trông coi càng nghiêm ngặt. Hiện tại, nàng chỉ có thể đi lại trong doanh trướng của hắn, bằng không đi đây, sẽ có người đi theo. Không phải Đại Hạ Cơ Diêu, thì là Đốt La Kỳ, chỉ cần Da Luật Liệt ra khỏi cửa, hắn nhất định sẽ lưu lại một phó thủ canh giữ nàng.
Thỉnh thoảng lúc hoàng hôn, hắn sẽ ôm nàng lên ngựa đi bôn ba trong núi rừng. Nàng hiểu rõ dụng ý của hắn -- hắn là cảnh cáo nàng, bỏ trốn kết quả duy nhất chỉ có cái chết. Trong núi Hạ Lan mây mù cỏ dại dày đặc, đi một mình, sợ rằng đi tới chết cũng chỉ là đảo quanh phiến rừng tại đây.
Hắn là người dễ giận. Nàng gặp qua hắn từng vì một thủ hạ trong lúc huấn luyện thoát đội mà thưởng người nọ một roi, cho tới hôm nay vẫn không thể xuống giường.
Nếu như ngày đó, nàng cũng khiến hắn tức giận đến mức hắn muốn quất roi nàng, có lẽ chỉ cần một roi, nàng có thể giải thoát rồi. Thế nhưng, cho tới bây giờ, hắn vẫn là lấy sự vỗ về vô tình chơi đùa thân thể nàng trừng phạt đối với nàng. Hắn quá rõ ràng thân thể của nàng đã bị hắn làm thức tỉnh, cũng lấy nhìn nàng giãy giụa mình làm vui.
Nàng trở nên nhu nhược. Nàng thường khi lúc hắn không ở mà rơi lệ, tức giận chính mình đối với mọi chuyện bất lực. Nhà ở Giang Nam -- cách nàng càng lúc càng xa, nàng còn cơ hội có mạng sống trở về sao? Phụ thân già nua, tiểu muội tuổi nhỏ, có thể có người trông nom? Gia nghiệp khổng lồ có thể có người cai quản? Có thương nhân xấu xa nào làm ăn với lão phụ thiện lương? Ông ấy nhất định sẽ dễ dàng bị lừa !
Chỉ cần nàng sống ở trên đời này một ngày, nàng không thể không trở về! Nàng cúi đầu nhìn bụng của mình, không tự chủ bảo vệ nó. Nàng không thể có thai! Nàng không được mang thai dã loại của hắn! Nhưng nam nhân cường hãn giống như hắn vậy, muốn khiến nàng thụ thai là chuyện dễ dàng? Một khi cùng hắn có đứa nhỏ, thực sự sẽ cùng hắn dính dáng không rõ. Nàng cũng sẽ không yêu đứa bé kia, nhất định sẽ không! Nàng không thể dưới tình huống trong lòng tồn hận ý vì hắn sinh con dưỡng cái.
Ngay sau đó, sau khi Da Luật Liệt ra khỏi cửa, nàng đi tìm lão ma ma. Hôm nay coi chừng nàng là Đại Hạ Cơ Diêu, hắn gần như chưa từng nói, điều này đại biểu hắn sẽ không lắm miệng nhắc tới chuyện nàng tìm đến lão ma ma cho Da Luật Liệt.
Lão ma ma thâm trầm nhìn nàng một cái.
"Ta không thể cho ngươi loại thuốc kia, thủ lĩnh sẽ gϊếŧ chết của ta!"
"Sẽ không! Hắn sẽ không hiếm lạ có một đứa nhỏ huyết thống hỗn tạp." Nhưng hắn có thể sẽ tức giận nàng dám cả gan làm như thế; chỉ có hắn có thể cự tuyệt, không cho phép nàng bản thân không cần.
Lão ma ma vẫn là lắc đầu.
"Chờ ngày đó ngươi có thai, mà lúc thủ lĩnh lại quyết định không cần, ta sẽ thay ngươi sắc nước thuốc tịnh thân; nhưng không phải hiện tại."
Nàng xoay người mà đi! Nàng không muốn sau khi thụ thai bị đối đãi tàn nhẫn, cũng không muốn đứa nhỏ, nên trước đó không cho nó tồn tại.
Mới đi ra khỏi tiểu trướng bồng của lão ma ma, nàng liền nhìn thấy hai nữ nhân Tây Hạ kia, các nàng chính là không có hảo ý nhìn nàng; mà Đại Hạ Cơ Diêu lại ở trong trướng lão ma ma, có thể đang dặn dò thứ gì đó.
Quân Khởi La lạnh mặt, giơ lên cằm, không cho ánh mắt xuất hiện bất kỳ cảm xúc gì.
Lý Hạnh trong cổ áo lấy ra một bọc nhỏ bao giấy dầu.
"Biết chúng ta vì sao sẽ không mang thai không? Chỉ cần ăn thuốc này, đảm bảo ngươi cả đời không có phiền phức."
Quân Khởi La không nhúc nhích, cũng không mở miệng. Nàng không cho rằng hai người này sẽ tồn tại hảo tâm gì. Nàng đã hủy ở trong tay Da Luật Liệt, kiếp này không thể có nam nhân thứ hai nữa. Mà nàng lại không muốn vì Da Luật Liệt sinh con, bởi vậy cả đời vô sinh cũng không sao cả, nàng không quan tâm! Chỉ là, các nàng muốn từ trên người nàng được chỗ tốt gì? Thiên hạ không có bữa trưa ăn không phải trả tiền, nàng sao lại không rõ?
Lý Ngọc Đào thân thiết kéo tay nàng, tiếp nhận bao giấy dầu của Lý Hạnh kia.
"Ái chà! Ngươi hãy thu nhận đi! Chúng ta là cùng một loại người, vì nam nhân không cảm tình mang thai nhiều bi ai nha! Chỉ cần ngươi không để ý, thỉnh thoảng để cho thủ lĩnh tìm đến tìm chúng ta, hai tỷ muội chúng ta liền rất vui vẻ. Kia, nhanh đi dùng đi! Ngâm nước, một lần uống sạch là được."
Quân Khởi La không nói hai lời, tháo xuống một cái vòng tay trên tay đưa cho các nàng -- "Xem như là tiền mua thuốc này."
Đó là một cái ngọc hoàn điêu thành từ bạch ngọc thượng hạng, phía trên có tranh thủy mặc, tương đối quý báu; đây là ba ngày trước Da Luật Liệt cho nàng, như là khen thưởng cho kỹ nữ, cho dù tốt, lại đẹp, lại trân quý, nàng cũng khinh thường.
Nàng xoay người tiến vào trong trướng, liền nghe thấy tỷ muội Lý thị hô to gọi nhỏ la hét thẳng thừng là khối bảo bối! Sợ rằng ngân lượng kiếm được ở nơi này cũng không đáng giá bằng ngọc hoàn này.
Lý Hạnh kéo Lý Ngọc Đào quay về hồng trướng, trong mắt lộ vẻ mặt thực hiện được quỷ kế.
"Chỉ cần nàng ta uống toàn bộ, đừng nói kiếp này đừng muốn sinh con, chỉ sợ đợi lát nữa hạ thân sẽ xuất huyết đến chết. Ai kêu nàng giả vờ thanh cao, cũng chẳng qua là một nữ nô! Hừ!"
"Ha -- nàng đáng chết! Loại thuốc kia một tháng chỉ có thể ăn một lần, hơn nữa mỗi lần chỉ có thể ăn một chút. Ăn hết dù cho còn mạng sống, cũng không thể lại để cho nam nhân đυ.ng chạm."
Thanh âm các nàng lúc tiến vào hồng trướng liền biến mất không thấy. Mà Đại Hạ Cơ Diêu vội vã từ trướng lão ma ma trung chạy thật nhanh xông vào trong trướng bồng thủ lĩnh.
"Ngươi -- ngươi làm cái gì?" Quân Khởi La tuyệt vọng nhìn hắn hắt chén nước thuốc kia ra ngoài trướng, ngấm vào trong đất bùn -- nàng không rõ Đại Hạ Cơ Diêu tại sao muốn ngăn cản nàng.
Mà Đại Hạ Cơ Diêu vẫn là đóng chặt môi, khi hắn nhìn thấy giấy dầu trên bàn vẫn còn một chút bột phấn, cầm lấy qua, cầm cả ấm trà nước kia ra ngoài trướng; sau đó nàng liền nghe được thanh âm ấm trà vỡ nát. Kế tiếp thời gian, Đại Hạ Cơ Diêu vẫn canh giữ ở ngoài trướng, không cho nàng cơ hội ra ngoài.
Quân Khởi La ngã ngồi trên thảm trên mặt đất, đưa ngón tay vào trong miệng, chăm chú cắn, không để cho mình khóc thành tiếng. Đã không có thuốc, nàng phải sống trong sợ hãi mang thai bất cứ lúc nào !
Người Khiết Đan bọn họ đều đáng chết! Cho dù nàng là tù binh, nhưng nàng cũng là người! Bọn họ chỉ có thể để cho thủ lĩnh của bọn họ quyết định thân thể của nàng thuộc về ai, mà không có thể cho nàng một chút nhân quyền quyết định số phận chính mình. Nếu như một thai nhi sinh trưởng trong bụng, bọn họ như thế nào độc ác quyết tâm xóa sạch nó! A! Nàng nhưng thật ra hiểu rất rõ, Da Luật Liệt cho tới bây giờ không tính toán đối xử tử tế với nàng, có thể khiến nàng đau khổ, chính là chuyện hắn cảm thấy rất đắc ý !
Không biết ngồi ở trên thảm bao lâu, thẳng đến khi lều vải bị thô bạo vung ra, nàng mới lấy lại tinh thần, trống rỗng nhìn thịnh nộ của Da Luật Liệt.
"Đây là cái gì?" Ngữ khí của hắn lạnh lẽo, khí tức như sắp nổi lên gió bão.
Đặt ở trước mặt nàng, là cái ngọc hoàn kia, như vậy, hắn biết?
Da Luật Liệt nắm chặt bàn tay, cầm ngọc hoàn mãnh mẽ hướng ngăn tủ gỗ phía bên phải khua tay! Hắn một quyền đánh xuyên qua ngăn tủ, cũng bóp nát cái ngọc hoàn kia!
Nàng không muốn sinh hài tử của hắn! Nàng chẳng đáng vì người man rợ hắn mang thai! Hắn kiếp này chưa từng tức giận như vậy qua!
Sau khi hắn đá ngăn tủ ra ngoài trướng, lại đập cái bàn bên cạnh thành mảnh nhỏ.
"Thiếu chủ -- "
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu lo lắng của Đốt La Kỳ.
"Cút!" Hắn vọt tới cửa trướng, khép lều vải lại, quay đầu hung ác độc địa nhìn về phía nữ nhân núp ở bên giường -- hắn hù dọa nàng!
Hắn tháo xuống roi quấn bên hông; sợ mình trong khi nổi giận sẽ không tự chủ được vung về phía nàng, vì thế, đặt tại nơi cách hắn xa nhất. Sau đó lại nhanh chóng nắm lấy nàng, để cho nàng ngay cả chạy trốn cũng không kịp.
"Nàng không cần con của ta! Nàng chết tiệt dám cả gan không muốn sinh con của ta!" Hắn chế trụ nàng trên thảm trên mặt đất, vung bàn tay lên sửa thành nắm chặt tay đánh vào giường, đánh gãy một cái chân giường rắn chắc, toàn bộ giường liền sụp xuống.
Bộ dáng của hắn thật đáng sợ! Hắn sẽ làm bị thương nàng! Dưới cơn giận dữ, khí lực của hắn kinh khủng đến cực điểm. Toàn thân nàng run rẩy giãy giụa, thừa dịp khi hắn phát tiết khí lực ở trên giường, nàng thoát khỏi một tay kiềm chế của hắn muốn chạy ra cửa; lại khi chưa đứng dậy liền bị kéo lấy tóc dài. Kế tiếp hắn áp đảo nàng trên mặt đất, gần như đánh bay hết không khí trong ngực nàng ...
Trời! Hắn muốn đánh chết nàng! Nàng tuyệt vọng nhìn khuôn mặt dọa người của hắn, đối mặt với sợ hãi chân chính kiếp này!
Hắn bắt hai tay của nàng cố định trên đỉnh đầu của nàng phương, một tay qua loa xé rách đi y phục của nàng -- "Nàng dám cả gan đem vật ta cho nàng đưa cho hai kỹ nữ kia! Nàng có biết nàng thiếu chút nữa mất cả mạng hay không?"
"Ngươi căn bản là không muốn nhìn ta chết trong tay người khác! Bởi vì như vậy sẽ làm ngươi mất đi lạc thú giày vò ta! Mà ta cũng không cần bất kỳ vật gì của ngươi! Ngươi cho ta đồ trang sức chính là muốn nhắc lại ta, cuối cùng ngươi cũng biến ta thành kỹ nữ !"
"Nàng --" nếu như tim của hắn đủ tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ một quyền đánh chết nàng tại chỗ.
Kế tiếp đâu? Đối với nàng hành động thô bạo! Thương tổn nàng! Dưới dạng tình huống thịnh nộ như vậy, hắn một chưởng sẽ đánh nát khuôn mặt mỹ lệ của nàng, cũng sẽ ở hành động thô bạo đối với nàng làm ra việc thương hại nặng nề vô pháp bù đắp. Hắn nhìn chằm chằm áo bị xé nát của nàng, ở ngực cần cổ có một đạo vết xước đã chảy ra tơ máu. . . . . .
Bỗng nhiên, hắn buông nàng ra, xông ra ngoài!
Hắn không có cách nào thương tổn nàng, không có cách nào tàn nhẫn hạ quyết tâm đi thương tổn nàng! Nàng nhất định cho là hắn thô bạo đã tổn hương nàng, thế nhưng nàng sẽ không biết, chân chính thô bạo cũng không có gia tăng ở trên người nàng!
Kiếp này, hắn chưa bao giờ từng tặng qua bất kỳ vật gì cho bất kỳ nữ nhân nào! Ngọc hoàn kia là lúc hắn sinh ra hoàng thái hậu ban cho hắn, vốn là một đôi, ở Thúc Tây phải lúc cưới vợ tặng cho thê tử; nhưng, hắn chỉ nghĩ cho nàng! Không nghĩ tới, lại bị nàng coi thường nhìn thành là thưởng lễ! Có ân khách sẽ cho kỹ nữ bảo bối vô giá? Huống chi nàng là nữ nô của hắn! Nữ nhân này chết tiệt! Hôm nay đổi là bất luận nữ nhân nào đều có thể biết tốt xấu so với nàng, hiểu được cảm tạ!
Không muốn một đôi tay ngọc tuyết trắng của nàng trở nên thô ráp không chịu nổi, mới giảm đi toàn bộ công việc của nàng; mà nàng lại cho rằng cái ân sủng này là giá được trả cho thân thể của nàng.
Hắn có thể hù dọa nàng, nhưng chưa từng chân chính thương tổn qua nàng. Hắn chỉ là muốn muốn nàng, càng muốn được nàng ngoan ngoãn đón ý nói hùa. Hắn muốn nhìn thấy nàng vì hắn mà cười! Nhưng mà -- trời gϊếŧ ! Nàng đáng chết!
Nếu như hắn đúng như theo như lời nàng nói lấy giày vò làm vui thú, hôm nay nàng cũng sẽ không bình an ở trong lều hắn; mà là sẽ giống thổ phỉ chân chính áp nàng ở trước mặt mọi người giữ lấy nàng, sau đó để cho tất cả thủ hạ luân phiên lăng nhục nàng.
Tựa như tình huống của ổ đạo phỉ cuối cùng bị hắn tiêu diệt kia!
Hôm nay hắn cuối cùng nắm giữ xác thực đám ổ đạo phỉ kia hoành hành ở khu núi Hạ Lan, chỉ lĩnh mười hai người cưỡi ngựa liền tiêu diệt một ổ hơn trăm người đạo phỉ. Hắn tận mắt thấy nữ nhân bị đám đạo phỉ kia bắt tới đều bị vạch trần y phục cột vào trên cây cung người tìm niềm vui bất cứ lúc nào, chỗ nào giống hắn bên này, còn phải trả tiền triệu kỹ.
Hắn vọt tới tọa kỵ bên cạnh, đạp đổ một thân cây, lãnh mắt thấy thổ phỉ cùng phỉ bà chưa chết trên mặt đất.
Đốt La Kỳ chăm chú theo qua đây, vẫn là vẻ mặt lo lắng; hắn chưa từng thấy qua chủ tử bạo phát tính tình lớn như vậy.
Mặc dù hắn dễ bất ngờ, thế nhưng rất ít biểu hiện ra ngoài. Cái mỹ nhân Đại Tống kia nhưng quá có bản lĩnh ! Bây giờ muốn dời sự tức giận chủ tử, chỉ có làm cho hắn chú ý chuyện khác.
"Thiếu chủ, thương binh tự nguyện quy hàng cùng tặc bà muốn xử trí như thế nào?"
"Hai kỹ nữ kia đâu?" Hắn nhìn về phía hồng trướng bị hắn khua một roi đổ sụp, nhưng không thấy hai nữ nhân bóng dáng kia.
"Lên đường rồi." Đốt La Kỳ sau khi chủ tử xông vào lều vải, lập tức đuổi hai nữ nhân kia đi, bằng không đợi khi chủ tử trở ra, các nàng nhất định sẽ mất mạng. Hai nữ nhân kia chết không luyến tiếc, hắn lo lắng chính là, sau đó thiếu chủ sẽ hối hận gϊếŧ hai nữ nhân kia, bởi vì lỗi của các nàng còn không đến mức đáng chết, đều chặt một cánh tay vậy là đủ rồi. Khi Da Luật Liệt trở về, chính là nhìn thấy hai nữ nhân kia vì tranh nhau muốn mang ngọc hoàn kia mà ở ngoài hồng trướng đoạt không ngớt lẫn nhau; đợi sau đó hắn thấy rõ là vật gì, liền phẫn nộ đoạt qua. Bởi vì cánh tay hai nữ nhân tránh né không kịp tại chỗ bị vung đứt, ai kêu cuống quít run rẩy kể ra Quân Khởi La đã cho các nàng ngọc hoàn. Sau khi hiểu là chuyện gì xảy ra, Da Luật Liệt một quất hồng trướng sụp đổ, tức giận chạy về doanh trướng. Đốt La Kỳ còn vẫn lo lắng cái mỹ nữ Đại Tống kia sẽ mất mạng, may là không có! Hắn đã phân phó lão ma ma đi trông nom nàng.