Sau Khi Trêu Đùa Nhiếp Chính Vương, Ta Trở Mặt Bỏ Rơi Hắn

Chương 1

Mùa xuân tháng ba, hoa lê rụng trắng khắp cung đình, trắng xóa như tuyết, như đang sầu bi thay một vương triều trăm năm đã gần đi đến hồi kết.

Lý Uyển Diễm thức trắng đêm chưa ngủ.

Có lẽ đêm qua, cả kinh thành từ trên xuống dưới cũng không có người nào có thể an gối. Tiết độ sứ U Châu - Tiêu Dũ đột nhiên dẫn binh vào kinh, ba mươi vạn binh lính U Châu đi vào thành, đại quân mênh mông cuồn cuộn, ngay cả mặt đất cũng bị chấn rung mấy hồi.

Sáng sớm, Vị Ương Cung một mảnh yên lặng, đám cung nữ đều thấp giọng nín thở, miễn cưỡng đâu vào đấy hầu hạ nữ chủ nhân rửa mặt chải đầu, trong lòng các nàng hầu như có chung một ý niệm, chỉ cần trưởng công chúa Lý Uyển Diễm vẫn còn, thì bầu trời kinh thành vẫn sẽ không sập được.

Lý Uyển Diễm ngồi trước gương đồng, ánh mắt nặng nề nhìn chính mình, khung cảnh ngày hôm nay, dường như nàng đã từng trải qua.

Ba năm trước đây, Tào Mãnh, tiết độ sứ Vĩnh Châu cũng từng dẫn binh vào kinh, tuy nhiên lúc ấy binh mã của hắn ta chỉ có mười vạn, thừa dịp trong nước đại loạn, đầu cơ nhập kinh, mưu toan gϊếŧ hại thiên tử, phò tá chư hầu.

Mà Tiêu Dũ, vị tiết độ sứ U Châu, mấy năm gần đây mới bộc lộ tài năng này, trong tay hắn có chừng bảy mươi vạn binh mã, hôm nay hắn dẫn theo ba mươi vạn binh, thế nhưng đây là quân tiên phong của hắn.

Lý Uyển Diễm nhắm mắt lại, tùy ý để tỳ nữ thoa son điểm phấn.

Nếu Tiêu Dũ làm phản, các nàng chắc hẳn là phải chết.

Đại cung nữ đi từ ngoại điện vào, ghé đến bên tai Lý Uyển Diễm: “Các đại thần đều đã đến Tuyên Chính Điện, không một ai vắng mặt, tiết độ sứ U Châu … Cũng đã tới bên ngoài cửa cung.”

“Bệ hạ đâu?”

“Người của Ngự Cực Điện tới bẩm báo, nói bệ hạ đang cáu kỉnh, không chịu mặc triều phục.”

Lý Uyển Diễm mở mắt ra, trong gương đồng, đôi mắt nữ tử như nước hồ mùa thu, mắt ngọc mày ngài, đôi môi đỏ mọng, khuynh thành tuyệt sắc, tuy chỉ mới khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng trên mặt lại toát ra khí chất cùng vẻ uy nghiêm khiến người đối diện nhìn vào sinh ra sợ hãi, không dám xem nhẹ nửa phần.

“Cùng bổn cung đi qua đó xem sao.”

Lý Uyển Diễm dắt cung nhân đến Ngự Cực Điện, tới bên ngoài điện, nàng để toàn bộ cung nhân canh gác bên ngoài, một mình đi vào.

Trong tẩm điện, cung nữ nội thị quỳ đầy đất, Long bào vốn tượng trưng cho sự uy nghi giờ phút này lại bị ném dưới đất, xung quanh một mảnh hỗn độn, tiểu hoàng đế chưa đầy năm tuổi mặc áo ngủ màu vàng nhạt đang ngồi gào khóc giữa đống hỗn loạn.

Lý Uyển Diễm đi vào tẩm điện, phất tay ra lệnh cho toàn bộ cung nữ lui ra ngoài, nàng đi đến bên cạnh tiểu hoàng đế, ngồi xổm xuống, một tay nhặt long bào trên mặt đất lên, một tay ôm lấy tiểu hoàng đế, bế hắn từ trên mặt đất lên.