Thập Niên 70, Lính Giải Ngũ Thô Lỗ Bị Tôi Mang Nhanh Phất Lên

Chương 1

Trong khu tạp cư ngõ Tứ Ngũ hôm nay, không khí ồn ào náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đúng lúc ăn trưa, vài người bê tô lớn ngồi xổm trên bậc thềm xem náo nhiệt.

"Khương trừng, chúng ta vào trong nhà nói chuyện."

Khương trừng lắc đầu, bướng bỉnh đáp: "Không! Ở đây đông người."

Khóe miệng của Lâm Thành Viễn khẽ co rút. Anh ta chẳng lẽ không biết ở đây đông người sao?

Anh ta chính là muốn tránh mặt người khác mà.

Người đầu óc ngu muội trước mặt này, là muốn định dùng lý do đông người để không cho anh ta mở miệng? Không ngờ Khương Trừng lại có tính toán như thế!

Nhưng đến nước này rồi, Lâm Thành Viễn không nghĩ rằng mình đã làm sai gì, nói thì nói thôi.

"Khương Trừng, tôi và Hà Đan đã được tổ chức chấp thuận, chúng tôi đã nhận giấy kết hôn, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp."

"Còn cô và tôi sau lần gặp mặt đó tôi đã trở về đơn vị rồi, ngay cả hôn lễ cũng chưa có. Mặc dù cô đã sống trong nhà họ Lâm ba năm, nhưng cô không phải là vợ tôi."

Khương Trừng khép chặt hai chân, lưng hơi còng xuống, cô nhìn Lâm Thành Viễn trước mặt qua lớp tóc mái dày. Cao khoảng 1m80, gương mặt kiểu thư sinh, da trắng, môi đỏ.

Hóa ra đây chính là nam chính trong sách đó!

Đúng là một khuôn mặt tiểu bạch kiểm, nhân đôi lên thành một tên tra nam.

"Lâm Thành Viễn, anh có hiểu không?"

Trong mắt Lâm Thành Viễn ánh lên sự khó chịu.

Cô gái trước mặt giống như một khúc gỗ, không biết chữ, quê mùa lỗi thời, sao có thể xứng làm vợ anh ta chứ!

"Nếu anh không định cưới tôi, vậy ba năm trước tại sao lại để tôi chờ? Tại sao không ngăn cản tôi dọn vào nhà họ Lâm ba năm trước?"

Khương Trừng cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo đến trắng bệch, giọng nói ngột ngạt, căng thẳng. Haiz! Uống nước nóng quá, cổ họng khó chịu quá.

Lâm Thành Viễn bị hỏi đến nghẹn. Anh ta chưa từng nghĩ rằng Khương Trừng ít nói lại có thể phản bác. Theo như anh nghĩ, sau khi anh nói ra thì lẽ ra Khương Trừng phải lập tức đồng ý.

Có vẻ như chuyện anh kết hôn đã gây cú sốc lớn cho cô ấy. Suy cho cùng, cô ấy là người thích anh, Lâm Thành Viễn tự nhận mình mềm lòng, cố giải thích thêm một câu: “Khương Trừng, tôi chỉ cảm thấy thương hại cô, không có ý gì khác. Dù nhìn từ góc độ nào, mối quan hệ vợ chồng giữa chúng ta cũng không tồn tại. Tôi mong cô đừng dây dưa."

Khương Trừng cúi đầu bĩu môi.

Dây dưa cái quái gì chứ! Cô chỉ muốn tránh xa cái gia đình này càng sớm càng tốt!

Một tháng trước, sau khi Khương Trừng hoàn thành xong công việc phiên dịch, đồng thời tại hội nghị thượng đỉnh quốc gia, cô lái xe đi siêu thị mua sắm, chuẩn bị nghỉ ngơi nửa tháng ở nhà để hồi phục năng lượng của não bộ.

Ai ngờ bị một chiếc xe tải lớn vượt đèn đỏ đâm phải, và cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà mình nghe lúc lái xe.

Một cuốn tiểu thuyết mà cô ghê tởm đến mức ước rằng mình chưa bao giờ mở ra.

Nam chính là Lâm Thành Viễn, nữ chính là Hà Đan.

Cả cuốn tiểu thuyết kể về chuyện tình yêu, hôn nhân, và khởi nghiệp của hai người, tự xưng là một cuốn truyện ngọt ngào.

Nhân vật Khương Trừng là cô vợ phong kiến lạc hậu mà nhà họ Lâm đã lấy về.

Sau khi gặp mặt một lần, Lâm Thành Viễn phải khẩn cấp trở về đơn vị, Khương Trừng với tư cách là vợ của anh ta đã dọn vào nhà họ Lâm, sống ở đó suốt ba năm.

Trong ba năm đó, cô chăm sóc cho cả nhà họ Lâm, làm việc cật lực, cam chịu mọi thứ.

Lâm Thành Viễn trong ba năm không quay về, và khi trở lại thì anh ta đã mang theo người luôn rêu rao về tự do hôn nhân là Hà Đan và đã đăng ký kết hôn.

Cốt truyện ghê tởm bắt đầu từ đây. Cả nhà họ Lâm thao túng tâm lý (PUA) Khương Trừng, khiến cô cam tâm tình nguyện ở lại và tiếp tục làm người giúp việc cho họ.

Ba mẹ của Lâm Thành Viễn thật đáng ghê tởm, họ nhận Khương Trừng làm con gái nuôi. Khi Lâm Thành Viễn gặp khó khăn trong việc khởi nghiệp, họ đã đưa Khương Trừng cho một ông lão 60 tuổi!

Tất nhiên ở trong truyện thì tình tiết này đã được tô vẽ lại. Hỏi thì bảo là Khương Trừng tự nguyện.

Khi nghe đến đoạn này, cô đã phun ra cả trăm lần "khinh" mà vẫn không đủ để bày tỏ hết sự kinh tởm của mình.