Không biết vì sao, cậu cảm giác tâm trạng của đối phương càng tệ hơn.
Cảm nhận được ánh mắt của Dụ Nguyễn, Cố Dữ hờ hững liếc mắt đối diện với Diệp Ỷ Châu trong giây lát, sau đó mới miễn cưỡng buông ra một chữ: "Ừm."
Nghe vậy, Dụ Nguyễn không thể chắc chắn rằng món băng phấn này có hợp khẩu vị của Cố Dữ hay không.
Có khi nào hôm qua vì không muốn mất mặt nên hắn mới khen món ăn này?
Dụ Nguyễn bỗng trở nên lo lắng.
Không ngờ, Cố Dữ lại quét mắt nhìn cậu, sau vài giây thì hắn bổ sung thêm: "Cũng được, thầy có thể thử."
Câu này là dành cho Diệp Ỷ Châu.
Nghe xong, biểu cảm của Diệp Ỷ Châu có chút thay đổi.
Có gì đó lóe lên trong mắt anh rất sau đó anh đóng nắp hộp lại, mỉm cười với Dụ Nguyễn: "Cảm ơn em, tôi sẽ thử ngay khi về, đừng lo, trông nó rất hấp dẫn."
Dụ Nguyễn gật đầu.
Diệp Ỷ Châu quay sang hỏi: "Cậu học sinh này nhìn lạ quá, là học sinh mới chuyển trường à?"
Cố Dữ bị gọi tên nhưng không nói gì, chỉ hờ hững nâng mí mắt lên, đôi mắt xanh thẫm không rời khỏi Diệp Ỷ Châu.
Không hiểu sao, Dụ Nguyễn cảm thấy bầu không khí có chút nguy hiểm.
Rất giống như cảnh tượng giữa một học sinh ngỗ ngược và một thầy giáo tốt bụng đang ngầm giao đấu với nhau.
Cậu nhìn khuôn mặt cau có của Cố Dữ, rồi lại nhìn vẻ ôn hòa của Diệp Ỷ Châu.
Sau khi suy nghĩ vài giây, cậu nói với Diệp Ỷ Châu: "Thầy Diệp, hôm nay là lần đầu cậu ấy đến trường, em định dẫn cậu ấy đến gặp thầy."
Nghe vậy, cả hai người đều quay lại nhìn cậu.
Dụ Nguyễn cúi đầu chào Diệp Ỷ Châu: "Em giao Cố Dữ cho thầy ạ."
Rồi cậu quay sang nói với Cố Dữ: "Đại thiếu gia... không phải, bạn học Cố Dữ, thầy Diệp rất tốt bụng, hy vọng hai người sẽ hợp tác vui vẻ!"
Diệp Ỷ Châu & Cố Dữ: "?"
Diệp Ỷ Châu nhìn Dụ Nguyễn, mỉm cười nhưng không nói gì.
Dụ Nguyễn cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, tâm trạng rất tốt.
Cậu nghĩ vận may của mình không tốt, nếu mình tự dẫn Cố Dữ đi dạo trường thì không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Tốt nhất là cậu nên giao hắn cho Diệp Ỷ Châu, chắc chắn không có vấn đề gì.
Cậu lo lắng nhìn Diệp Ỷ Châu, sau một lúc lâu, đối phương khẽ gật đầu, nói với cậu: "Được."
Dụ Nguyễn lập tức cảm thấy yên tâm.
Cậu nói với Cố Dữ:
"Chúc cậu có cuộc sống học đường vui vẻ ở Học viện Tân Nhạc!"
Rồi chào tạm biệt Diệp Ỷ Châu: "Thầy Diệp, em đi học trước nhé."
Diệp Ỷ Châu gật đầu rồi cười mỉm nói: "Em đi đi."
Ánh mắt đầy ý cười chuyển sang Cố Dữ rồi anh nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ "chăm sóc tốt" cho học sinh mới này."
Không hiểu sao, Dụ Nguyễn cảm thấy lời nói của Diệp Ỷ Châu có ẩn ý.
Cậu suy nghĩ vài giây, nhưng không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của lời nói đó. Cuối cùng Dụ Nguyễn đành kết luận rằng đây chắc là cách mà những người thượng lưu nói chuyện.
Một người bình thường như cậu thì không hiểu được.
Nghĩ thông suốt điều này, Dụ Nguyễn ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu cúi chào Diệp Ỷ Châu một lần nữa để chào tạm biệt, không nhận ra biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt của Cố Dữ, rồi vui vẻ đi về phía tòa nhà học.