Chỉ có một vấn đề duy nhất là... chủ nhà ở cùng cậu là một Alpha.
Thang máy từ từ chuyển động, đưa Dụ Nguyễn dần lên cao.
Dụ Nguyễn kiểm tra lại số nguyên liệu trong tay để đảm bảo không thiếu sót gì. May thay mọi thứ đều đầy đủ, xem ra có thể nấu được một bữa ăn thịnh soạn.
Lúc này, điện thoại trong túi cậu đột nhiên rung lên.
Giờ này thì ai lại tìm cậu nhỉ?
Dụ Nguyễn thắc mắc rút điện thoại ra sau đó liếc nhìn màn hình.
Do cậu quá nghèo, không có tiền mua thiết bị liên lạc hiện đại hơn, nên vẫn đang dùng mẫu điện thoại mà đối với người dân tinh tế thì nó đã đã rất lỗi thời. May là kiểu dáng này gần giống với điện thoại từ kiếp trước, nên Dụ Nguyễn vẫn cảm thấy khá vui khi dùng.
Trên màn hình phát sáng và hiện ra một tin nhắn:
"Thông báo: tài khoản tinh võng có đuôi XXXX của bạn nhận được khoản chuyển 15,000 tệ vào ngày X tháng X lúc X giờ, số dư khả dụng là 15,089.26 tệ."
Dụ Nguyễn: “!!!”
Đây là chuyện gì vậy?? Sao tự dưng cậu lại có nhiều tiền thế này??
Tay cầm điện thoại khẽ run, Dụ Nguyễn nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy, không thể tin được là có ai đó chuyển nhầm tiền vào tài khoản của mình.
Cậu đang định gọi điện cho dịch vụ khách hàng của ngân hàng tinh võng để hỏi rõ tình hình, nhưng chưa kịp tìm số điện thoại, thì điện thoại lại vang lên.
Lần này là một số điện thoại lạ.
Quả nhiên là có người chuyển nhầm tiền rồi?
Dụ Nguyễn tiếc nuối nghĩ.
Cậu bắt má rồi lưu loát nói: “A lô, xin chào, tôi là chủ tài khoản XXXX, có phải ngài đã chuyển nhầm tiền không? Không sao đâu, tôi sẽ không động vào số tiền này. Ngài hãy gọi cho dịch vụ khách hàng của ngân hàng tinh võng, họ sẽ giúp ngài thao tác lại từ hệ thống…”
“Dụ Nguyễn à…”
Giọng một người đàn ông trung niên đầy lúng túng vang lên từ đầu dây bên kia, “Khụ khụ, là thầy, là thầy đây…”
Dụ Nguyễn lúc này mới nhận ra người gọi điện cho mình không phải là người bị mất tiền, mà là thầy chủ nhiệm giáo dục, người mới mắng cậu một trận không lâu trước đây.
Nhầm người rồi!
Cậu vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, em còn tưởng có người chuyển nhầm tiền... Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Không ngờ lại là thầy!”
“Không sao, không sao.”
Thầy chủ nhiệm giáo dục liên tục nói, ông ta ho nhẹ một tiếng, dường như đang chuẩn bị gì đó, một lúc sau, chủ nhiệm giáo dục cất giọng nói: “Dụ Nguyễn à…”
“Hả?”
“Chuyện hôm nay, thật sự xin lỗi em!”
Thầy chủ nhiệm giáo dục đột nhiên xin lỗi cậu, trong giọng nói của ông ta tràn đầy sự xúc động.
“Chuyện này liên quan quá nhiều, lại ảnh hưởng đến danh tiếng của trường ở bên ngoài. Vốn không định xử lý nghiêm túc như vậy, nhưng thực sự là…”
Ông ta nấc lên: “Lần này trường chúng ta tin nhầm người xấu nên mới đưa ra quyết định như vậy. Lần sau nhất định chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng, tuyệt đối sẽ không mắc lại sai lầm này nữa. Vậy nên, chuyện này có thể nhờ em giải thích thêm với giáo sư Diệp không…”
Nếu không có cái điện thoại ở giữa hai người, Dụ Nguyễn nghi ngờ rằng nước mắt và nước mũi của ông ta có thể bắn lên mặt cậu.
Nói thật, một người đàn ông trung niên khóc lóc sướt mướt, dù không đối mặt trực tiếp, cũng thật có hơi…
Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là hóa ra Diệp Ỷ Châu lợi hại như vậy?
Rõ ràng buổi sáng thầy chủ nhiệm giáo dục còn hống hách, mặt mày vênh váo, vậy mà bây giờ chẳng khác nào một con chó mất chủ, thay đổi cũng quá nhanh rồi đó.
Dụ Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Diệp Ỷ Châu thực sự có hậu thuẫn mạnh mẽ như thế, thì lúc cậu gặp xui xẻo chắc cũng không liên lụy đến anh đâu, như vậy là tốt rồi.
Chỉ có điều, việc mà thầy chủ nhiệm giáo dục nhờ vả này, cậu nghĩ mình không thể giúp được.
Dù sao, Diệp Ỷ Châu giúp cậu mới làm vậy. Nếu cậu tự tiện tha thứ cho đối phương, chẳng phải sẽ quá bất công với Diệp Ỷ Châu sao.
Cậu lập tức từ chối khéo: “Thầy chủ nhiệm giáo dục, em hiểu tâm ý của ngài. Nhưng em nghĩ giáo sư Diệp có chính kiến riêng, không phải là người ngoài có thể can thiệp. Thầy ấy rất tốt, ngài không cần lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến trường…”