"Không sao."
Diệp Ỷ Châu mỉm cười nói: "Tôi chỉ tiện tay chiếu đoạn ghi hình kia lên thôi, nếu không phải vì em vốn không làm gì sai thì cũng sẽ chẳng có kết quả như bây giờ. Đừng khách sáo."
Dụ Nguyễn cúi đầu "Vâng" một tiếng, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi áy náy.
Diệp Ỷ Châu nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Đại học Tinh Vân nổi tiếng khó vào, muốn lấy được đoạn băng từ tay giám thị còn khó hơn nữa, không biết anh phải chạy vạy bao nhiêu nơi để có được nó.
Hơn nữa, đắc tội với Kỷ Hoài cũng có nghĩa là đắc tội với công của cậu ta, Lê Hoành. Đại thiếu gia nhà họ Lê nổi tiếng khắp Tân Nhạc, ai ai cũng biết. Diệp Ỷ Châu đắc tội với hắn ta thì sau này sẽ thế nào đây?
Dụ Nguyễn cảm thấy vô cùng áy náy.
Dường như thấy được những suy nghĩ trong lòng cậu, Diệp Ỷ Châu hỏi: “Thành tích môn nấu ăn của em thế nào?”
Dụ Nguyễn ngơ ngác nhìn anh, sao lại nhắc đến chuyện này?
Trong thời đại liên sao này, nấu ăn gần như là một môn học bắt buộc ở mọi trường học, nhưng là một "Alpha," Dụ Nguyễn không cần phải đăng ký môn học này.
“...Em không học môn này.” Dụ Nguyễn đáp.
Dù kiếp trước cậu khá thích tìm hiểu những thứ này, nhưng đáng tiếc kiếp này lại bị định sẵn là cậu phải giả làm Alpha, nên đành tiếc nuối từ bỏ sở thích nhỏ ấy.
“Vậy à?”
Diệp Ỷ Châu tỏ vẻ tiếc nuối.
“Xem ra là tôi nhầm người rồi.”
Dụ Nguyễn: “?”
Diệp Ỷ Châu: “Tôi nghe nói em đã giúp lớp giành giải nhất trong cuộc thi nấu ăn ở trường nên tôi cứ tưởng là...”
Dụ Nguyễn bừng tỉnh: Thì ra Diệp Ỷ Châu đang nói đến chuyện đó!
mỗi năm Tân Nhạc Học Viện đều tổ chức cuộc thi nấu ăn, lớp nào thắng sẽ nhận được một khoản tiền thưởng khá lớn. Khi lớp họ tham gia năm nay, mặc dù có nhóm nhân vật chính tham gia, nhưng món ăn nấu ra thì... thật sự khiến người khác không nuốt nổi.
Dụ Nguyễn nếm thử một miếng, cậu không nhịn được mà lặng lẽ làm lại tất cả các món ăn, sau khi làm xong, cậu không nghĩ nhiều mà về nhà mà không nói với ai.
Sau đó, lớp của họ đã giành giải nhất một cách suôn sẻ, ban giám khảo không tiếc lời khen ngợi tài nấu nướng của Kỷ Hoài.
Dụ Nguyễn tưởng chẳng ai nhìn thấy mình làm chuyện này. Không ngờ Diệp Ỷ Châu lại biết?
Cậu lập tức cảm thấy áy náy: “Thật ra... em chỉ biết một chút thôi…”
“Tôi sẽ ở lại trường trong thời gian tới.”
Diệp Ỷ Châu nói: “Nếu em cảm thấy áy náy, thì mang cho tôi vài món tráng miệng, được không?”
Dụ Nguyễn do dự trong giây lát, rồi gật đầu.
Yêu cầu này không quá đáng, hoàn toàn trong khả năng của cậu, cũng không gây cho Dụ Nguyễn áp lực gì cả.
Có thể nói, đây là một yêu cầu rất chu đáo.
“Vậy cứ quyết định thế nhé.”
Diệp Ỷ Châu cười với cậu.
“Những chuyện khác em không cần lo, tôi tự có tính toán của mình.”
Thấy anh nói vậy, Dụ Nguyễn cũng từ bỏ ý định khuyên can.
Từ những lần trao đổi ngắn ngủi trước đây, Dụ Nguyễn cảm thấy Diệp Ỷ Châu là một người rất mạnh mẽ, mặc dù bề ngoài của anh rất ôn hòa.
Nếu không tự mình trải qua chuyện mình đang sống trong thế giới của một cuốn sách, Dụ Nguyễn sẽ cảm thấy người vừa nói những lời này điên rồi.
Đến nước này thì cậu đành phải cố gắng hết sức trong khả năng của mình, tránh liên lụy đến Diệp Ỷ Châu.
Dụ Nguyễn quay lại lớp học với tâm trạng phức tạp, còn chưa kịp nghĩ ngợi về cuộc sống yên bình đột ngột mất đi, thì Du Phi đã đến gần.
“Dụ Nguyễn, tôi biết ngay mà, cậu không phải là người gian lận!”
Du Phi hào hứng nói: “Cậu học giỏi thế, thắng Kỷ Hoài cũng dễ dàng, sao mà lại tự hại mình? Hà Tân còn nghĩ ra cách này để hại cậu, thật là độc ác!”
Dụ Nguyễn trả lời một cách thờ ơ, sau đó cậu lấy điện thoại ra bắt đầu chọn mua nguyên liệu trên trang web mua sắm của tinh hệ.
Mặc dù tinh cầu Khoa Nam tương đối lạc hậu, nhưng cơ sở hạ tầng ở đây khá tốt, bây giờ cậu đặt hàng thì khi về đến nhà, đồ đã được giao đến tủ lưu trữ, không cần phải tự đi mua, rất tiện lợi.