Thật không ngờ rằng Diệp Ỷ Châu lại đưa ra một “món quà lớn” như vậy.
Từ giọng điệu thản nhiên của anh, có vẻ như Đại học Tinh Vân trong mắt anh chỉ là một nơi rất bình thường. Biết đâu thân phận thật sự của anh còn đáng sợ hơn cả Lê Hoành.
Nghĩ đến việc mình vừa tỏ thái độ với một nhân vật như vậy, thầy chủ nhiệm giáo dục rầu muốn thối ruột.
Ông ta lau mồ hôi nhưng trong lòng đã có kế hoạch khác.
Chủ nhiệm giáo dục giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ông ta nở nụ cười nịnh nọt với Diệp Ỷ Châu: “Không ngờ thầy Diệp cũng có bản ghi hình, vậy thì có lẽ đúng là chúng tôi đã nhìn nhầm người, kẻ gian lận chắc chắn là kẻ ném giấy chứ không phải Dụ Nguyễn!”
Diệp Ỷ Châu nhướn mày, anh không để ý đến ông ta mà chỉ cười với Dụ Nguyễn.
Dụ Nguyễn bối rối nhìn lại, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Em không cần lo lắng, tôi sẽ thông báo chuyện này với hiệu trưởng ngay, chúng ta cần phải xử lý nghiêm túc vụ này!”
Chủ nhiệm giáo dục mới bỏ qua những lời quả quyết trước đó mà quay sang trừng mắt nhìn Hà Tân: "Còn nhỏ mà đã học được cách vu khống hãm hại người khác, tôi nghĩ em không cần học tiếp ở trường này nữa! Em đã làm mất mặt cả trường rồi!"
Hà Tân lập tức đứng dậy rồi tức tối nói: "Em không gian lận! Rõ ràng người gian lận là Dụ Nguyễn! Thầy Diệp muốn bao che cho Dụ Nguyễn nên đã lấy đoạn băng giả để lừa các người! Mọi người đều bị thầy Diệp lừa hết rồi!!"
Cậu ta quay sang nhìn Kỷ Hoài rồi hy vọng hỏi: "Kỷ Hoài, cậu nói xem có phải không? Chúng ta thi cùng phòng mà, cậu chắc chắn cũng nhìn thấy chứ? Sao tôi có thể gian lận được, tôi đâu có mối quan hệ gì với cậu ta, cậu mau giúp tôi làm chứng đi!"
Tuy nhiên, người bị nhắc đến chỉ cúi thấp đầu, hàng mi đen rung lên rồi nghẹn ngào nói: "Thầy Diệp, xin lỗi, em đã bị Hà Tân làm mờ mắt mà hiểu lầm Dụ Nguyễn. Không ngờ sự thật lại là như thế này, thật sự... thật sự vô cùng xin lỗi..."
Hà Tân lập tức mở to mắt không thể tin nổi.
Trong chớp mắt, mặt cậu ta trắng bệch hoang mang ngồi phịch xuống ghế.
Đến đây, cuối cùng Dụ Nguyễn cũng ngơ ngác nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Đây là... chuyện gì thế?
Không phải cậu sẽ là người bị vai chính thụ vả mặt sao? Sao đánh qua đánh lại... Vai chính thụ lại trở thành người bị cậu vả ngược thế này??? ???
Kịch bản này, có gì đó sai sai thì phải???
Cú sốc đến quá bất ngờ, Dụ Nguyên hoàn toàn không cảm nhận được chút vui sướиɠ nào từ nó mà ngược lại cậu còn có chút hoảng hốt. Dụ Nguyễn cảm thấy rằng đằng sau tình huống đảo chiều này, chắc chắn sẽ có một cơn bão lớn đang chờ.
Dụ Nguyễn lưỡng lự nhìn Diệp Ỷ Châu, rất muốn khuyên anh đừng tiếp tục bênh vực mình nữa, để tránh rước họa vào thân. Nhưng những lời đó bị nghẹn trong cổ họng, mãi không thể thốt ra được.
Nếu nói ra ngay lúc này, có phải sẽ khiến thầy Diệp bị tổn thương không... QAQ
Dụ Nguyễn do dự một lát, rồi quyết định đợi mọi chuyện kết thúc sẽ lén tìm cơ hội nói chuyện với thầy, khéo léo giải thích mọi chuyện với Diệp Ỷ Châu.
Thấy đôi mắt của người trước mặt đầy sương mù vì lo lắng, Diệp Ỷ Châu hài lòng mỉm cười, quay sang nói với chủ nhiệm giáo dục: "Hy vọng nhà trường sẽ xử lý nghiêm túc vụ việc này, trả lại sự trong sạch cho bạn học Dụ Nguyễn, hơn nữa..."
Giọng nói của anh thanh thoát như tiếng đàn cello trầm lắng, nhưng từng lời nói ra lại không hề nhân nhượng: "Tôi nghĩ, việc xét duyệt suất học bổng của Đại học Tinh Vân cũng cần phải được bàn bạc lại."
Nghe đến đây mặt Kỷ Hoài lập tức tái nhợt.