Sau khi nhận ra điều đó, các học sinh trong lớp lập tức tỏ ra kính trọng hơn đối với thầy giáo thần bí này.
Nghe nói mỗi một chiếc quang não đều cực kỳ hiếm có, giá cả đắt đỏ đến mức vượt ngoài tầm tưởng tượng. Ban đầu, họ chỉ nghĩ Diệp Ỷ Châu là một công dân bình thường đến từ tinh cầu thủ đô, không ngờ rằng thân phận của anh lại không đơn giản như thế.
Có lẽ lai lịch của anh còn lớn hơn cả Lê thiếu gia nữa!
Một người như vậy mà lại ưu ái Dụ Nguyễn, mọi người lập tức có chút ghen tị với cậu.
Màn hình phía sau Diệp Ỷ Châu thay đổi, sau đó nhanh chóng tái hiện lại cảnh trong phòng thi lúc đó.
Đại học Tinh Vân rất coi trọng mỗi kỳ thi. Để ngăn chặn việc chỉnh sửa điểm số, toàn bộ phần thi viết đều được làm bằng bút và giấy. Vì thế, nếu có bất kỳ sự sửa đổi nào, kẻ gian lận sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Chỉ thấy trong âm thanh sột soạt của bút trên giấy, có một góc trở nên cực kỳ chói mắt. Một nam sinh mặc đồng phục của Học viện Tân Nhạc bí mật ném một tờ giấy về phía trước, sau đó tờ giấy kia rơi xuống ngay bên cạnh chân người bị buộc tội gian lận, người đó hình như không hề hay biết, vẫn tiếp tục chăm chú làm bài.
Một cơn gió nhẹ thổi qua tờ giấy lăn đến chân một người khác và dừng lại. Đúng lúc đó, giáo viên giám thị bước đến bên bàn của người kia, tò mò nhặt tờ giấy lên, sắc mặt giám thị lập tức thay đổi, nghiêm giọng hỏi mọi người trong phòng thi.
Nhận ra mình đã gây rắc rối, người ném tờ giấy lập tức tái mặt, cậu ta vội vàng giơ tay chủ động báo cáo “vụ việc” với giáo viên, sau đó mọi việc diễn ra như mọi người đã biết.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Người chủ động ném tờ giấy và báo cáo giáo viên chính là Hà Tân! Tất cả chuyện này, hóa ra đều là do cậu ta tự biên tự diễn?!
Mọi người lập tức nhìn Hà Tân bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
Rõ ràng Dụ Nguyễn không hề có thù oán gì với cậu ta, vậy mà cậu ta lại ra tay độc ác như vậy! Còn muốn đổ tội lên đầu Dụ Nguyễn, để cậu gánh tội thay mình?
Trời ơi, sao cậu ta có thể làm thế?!
Còn Hà Tân lúc này mặt cậu ta lúc xanh lúc trắng. Cậu ta gần như nghiến nát hàm răng chỉ biết căm hận trừng mắt nhìn Diệp Ỷ Châu, ánh mắt chứa đầy hận thù không thể che giấu.
“Thầy xem chuyện là như vậy đấy.” Diệp Ỷ Châu khẽ cười.
“Kỷ Hoài, xem ra danh dự của em cũng không đáng tin cậy lắm nhỉ?”
Sắc mặt Kỷ Hoài cũng trở nên vô cùng tệ.
Cậu ta không thể ngờ rằng lời nói dối đã thành sự thật lại bị lật tẩy một cách dễ dàng như vậy, và còn bị vả mặt ngay tại chỗ.
Nghĩ đến điều này, cậu ta không khỏi hối hận rồi nhìn Hà Tân bằng ánh mắt oán trách. Nếu không phải vì Hà Tân nói rằng thi thật thì điểm của cậu ta chưa chắc đã cao hơn Dụ Nguyễn, và rất có thể sẽ vuột mất cơ hội vào Đại học Tinh Vân, thì cậu ta đã không đồng ý với kế hoạch hãm hại của đối phương.
Bây giờ sự việc đã bị phơi bày, việc Hà Tân bị lộ cũng không thành vấn đề, nhưng khả năng lớn cậu ta cũng sẽ bị liên lụy.
Nếu vì chuyện này mà cậu ta không được vào Đại học Tinh Vân, thì biết phải làm sao đây?!
Mặt mày Kỷ Hoài tái mét, khó chịu bĩu môi không nói một lời.
Còn bên cạnh, sắc mặt của thầy chủ nhiệm giáo dục cũng đỏ bừng như gan lợn.