Nhưng trong mắt những người xung quanh, lại là hình ảnh của một thiếu niên có nhan sắc tuyệt đẹp đang cố kìm nén nỗi đau, tay chân luống cuống thu dọn đồ đạc trong tủ. Đôi mắt xanh biển tuyệt đẹp ấy ướt đẫm sương, làm ướt mi mắt cậu.
Trong nháy mắt, mọi người đều cảm thấy thương cảm.
Trời ơi, chẳng phải cậu ấy là một Alpha sao? Sao lại khiến người ta đau lòng hơn cả Omega chứ!
Ngay cả Kỷ Hoài, người được cả trường yêu quý nhất, cũng chưa từng khiến người khác đau lòng đến vậy!
"Nhưng mà cũng không đến mức như thế..."
Có người không nhịn được mà khẽ nói.
"Đúng vậy, nghe nói gia cảnh của cậu ta cũng rất thê thảm. Vừa nghèo, cha mẹ lại mất sớm, bị cảnh cáo một lần là đủ rồi, vốn dĩ trường học cũng chỉ định như thế thôi, kết quả lại thật sự muốn đuổi cậu ta ra khỏi trường à..."
"Xảy ra chuyện như vậy, sau này chắc cũng không còn cơ hội đi học lại nữa nhỉ?"
"Nói là nhân nhượng nhưng thực ra chẳng giữ cho người ta một chút thể diện nào cả..."
Mọi người thì thầm bàn tán.
Nhìn thấy lớp học dần trở nên hỗn loạn, mặt mày thầy chủ nhiệm trở nên tái nhợt vì tức giận. Gân trên trán ông ta co giật, chỉ vào đám học sinh trong lớp rồi nổi giận đùng đùng quát:
"...Tất cả câm miệng lại cho tôi!!"
Ông ta quay đầu, mắng Dụ Nguyễn: "Không có ý kiến gì thì mau cút đi!! Chỉ có chút đồ đạc thôi mà thu dọn lâu thế sao?!"
Dụ Nguyễn sợ ông ta đổi ý nên lập tức nói: "Sắp xong rồi, em sẽ đi ngay!"
Nhưng trong mắt mọi người, dáng vẻ của cậu thiếu niên trước mặt càng trở nên tội nghiệp, thậm chí giọng nói còn mang theo chút run rẩy.
Thật sự khiến người ta đau lòng.
Đã có vài người mềm lòng, không nỡ tiếp tục nhìn cậu dọn đồ nên đành quay mặt đi.
Nghĩ kỹ lại thì hình như trước đây Dụ Nguyễn cũng chưa làm điều gì quá đáng. Mặc dù không hiểu sao cậu lại trở thành kẻ thù của cả lớp, mọi người đều đồng loạt ghét cậu, nhưng nếu nói thật ra, cậu là người cũng khá tốt.
Hỏi Dụ Nguyễn điều gì cậu cũng đều trả lời cẩn thận, thấy bạn học gặp khó khăn cậu cũng sẵn lòng giúp đỡ, bình thường cũng rất biết quan tâm người khác.
Dù lần này Dụ Nguyễn có hơi quá đáng thật, nhưng ngoài Hà Tân ra, chẳng ai tận mắt thấy cậu cố ý hãm hại Kỷ Hoài...
Có khi nào, là do Hà Tân bảo vệ Kỷ Hoài quá mức, nên đã nhìn lầm chăng?
Mọi người không khỏi nghĩ vậy.
Cuối cùng, thầy chủ nhiệm không chịu nổi tốc độ chậm chạp của Dụ Nguyễn nữa. Ông ta nổi giận đùng đùng tiến tới trước mặt Dụ Nguyễn, chuẩn bị đích thân “giúp” cậu thu dọn.
Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Đợi đã.”
Thầy giám thị lại giật mình, nhìn về phía âm thanh phát ra theo phản xạ, nhưng lại đυ.ng ngay ánh mắt lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào của Diệp Ỷ Châu.
"Tôi có ý kiến với kết quả xử lý này."
Người ngồi trên bục giảng chậm rãi nói.
Anh hơi dựa người vào ghế, thả lỏng cơ thể. Sau đó, anh nheo mắt lại nhìn thầy chủ nhiệm rồi cười nhạt: "Tôi nghĩ, về việc Dụ Nguyễn có thật sự gian lận hay không, các thầy cần phải thảo luận kỹ hơn nữa."
Thế mà lại là Diệp Ỷ Châu, người vẫn luôn im lặng đứng trên bục giảng trước đó!
Mọi người đều ngạc nhiên: Thầy Diệp quả thực là rất giỏi, nhưng dù sao thầy ấy cũng chỉ là một giáo sư được trường mời về. Bây giờ thầy ấy lại dám không nể mặt chủ nhiệm giáo dục mà nói vậy, có phải thầy ấy cảm thấy làm việc quá lâu rồi nên không còn sợ mất việc nữa không?
Học sinh trong lớp không nhịn được mà nhìn sang chủ nhiệm giáo dục, quả nhiên phát hiện cơ mặt của ông ta hơi co giật, rõ ràng tâm trạng không tốt chút nào.
Thấy tình hình có thay đổi, Dụ Nguyễn hoảng sợ. Phải biết rằng vận may của cậu luôn không tốt, lại dễ kéo theo rắc rối cho người giúp đỡ mình. Bây giờ Diệp Ỷ Châu lại đứng về phía cậu, khiến Dụ Nguyễn không khỏi lo lắng.