Không thấy vẫn còn Lê Hoành sao? Người này cũng xuất thân từ gia đình danh giá, mà còn đến hành tinh Khoa Nam học nữa. Nếu so với giáo sư Diệp, có khi là người kia còn được lợi ấy chứ!
Học sinh trong trường có tâm thái rất ổn định, nhưng Dụ Nguyễn không dám tùy ý như vậy. Dù sao cậu là kẻ xui xẻo bị cốt truyện định đoạt, còn đối phương thì rõ ràng là người có bối cảnh mạnh mẽ. Cậu không muốn làm rối loạn con đường đi đến tương lai tươi đẹp của mình.
May mắn thay, Diệp Ỷ Châu vẫn ôn hòa như trước: “Không sao đâu, lần sau chú ý là được.”
Anh quan sát Dụ Nguyễn thêm một lần nữa rồi mới lo lắng hỏi: “Còn em thì sao, có chỗ nào bị thương không?”
Dụ Nguyễn hơi xấu hổ, làm phản diện quá lâu nên tâm lý cậu cũng đã trở nên đen tối. Cậu đã hiểu sai ý tốt của đối phương, đây không phải là thói quen tốt.
Cậu liên tục cảm ơn thầy, thậm chí còn có phần được sủng mà sợ.
Bởi vì hào quang pháo hôi mà kịch bản ban cho cậu thực sự quá kiên cố, trong những năm qua, Dụ Nguyễn rất ít khi cảm nhận được lòng tốt thuần túy. Trong khi cảm ơn đối phương, cậu cũng có chút lo lắng, sợ mang xui xẻo của mình đến cho Diệp Ỷ Châu.
Giáo sư Diệp là người rất tốt, trước đây anh đã giải đáp cho Dụ Nguyễn không ít câu hỏi ngớ ngẩn. Cậu thật sự không muốn làm liên lụy đến anh và khiến anh gặp xui xẻo.
Không ngờ, Diệp Ỷ Châu lại cười với cậu và nói: “Nghĩ gì mà thất thần vậy?”
Nghe vậy, Dụ Nguyễn chỉ có thể lịch sự đáp lại bằng một nụ cười, cậu rất ngượng ngùng mà lảng tránh câu hỏi kia.
Cậu đâu thể nói rằng mình vừa mơ trở thành chủ một tiệm tạp hóa nhỏ được? Như Diệp Ỷ Châu, một Alpha tinh anh cao cấp thanh lịch và quý phái như vậy, chắc cả đời anh cũng chưa từng tiếp xúc với thứ gì giống như tiệm tạp hóa nhỏ.
“Không có gì.”
Cậu lúng túng nói: “Em đang nghĩ về kỳ thi hôm qua.”
Diệp Ỷ Châu lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: “Là kỳ thi tuyển sinh của Đại học Tinh Vân đúng không? Nghe nói năm nay có thay đổi chính sách đặc biệt cho phép Omega cũng có thể nhập học. Thế nào, đề có khó không?”
“… Có hơi khó.”
Dụ Nguyễn thành thật trả lời.
Từ nhỏ nguyên chủ đã mơ ước được học ở Đại học Tinh Vân, và đã luôn cố gắng hướng tới mục tiêu này. Đáng tiếc, trường này hầu như chỉ tuyển Alpha, vì vậy sau khi làm bài kiểm tra phân hóa, nguyên chủ quyết tâm giả làm Alpha để vào trường và đã chuẩn bị rất nhiều.
Mà với tư cách là ngôi trường trong mơ của nguyên chủ, dĩ nhiên kỳ thi tuyển sinh của Đại học Tinh Vân là rất khó. Tuy nhiên, Dụ Nguyễn vẫn tự tin là mình có thể vượt qua được.
— Nếu không có vụ tai nạn trong kỳ thi vừa rồi.
Dụ Nguyễn không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Diệp Ỷ Châu nói: “Vậy thì tôi có nên chúc mừng em sớm vì đã đậu vào Tinh Vân không?”
Nghe thấy câu này, Dụ Nguyễn không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Cậu vốn nghĩ Diệp Ỷ Châu đã biết chuyện xảy ra hôm qua. Nhưng nhìn phản ứng của anh bây giờ, dường như Diệp Ỷ Châu không hề biết rằng cậu đã bị đuổi vì “gian lận” và mất tư cách nhập học vào trường đại học Tinh Vân.
Điều này khiến Dụ Nguyễn lập tức cảm thấy xấu hổ: gian lận là chuyện nhạy cảm, một khi đã dính vào thì rất phiền phức. Nếu để người khác hiểu lầm rằng Diệp Ỷ Châu bao che gian lận, thì đây chẳng phải là điều rất tệ hay sao!
Không được, cậu không thể để chuyện này xảy ra.
Nghĩ đến những người tốt đã bị mình làm liên lụy trước đây, Dụ Nguyễn lập tức cứng rắn lại, nói lời tạm biệt với Diệp Ỷ Châu: "Thầy Diệp, xin lỗi, em còn có việc phải làm, em phải đi trước đây, tạm biệt thầy!"
Diệp Ỷ Châu nhướng mày nhìn cậu, hình như anh có chút ngạc nhiên. Tuy nhiên, anh không ngăn cản, chỉ gật đầu nhẹ và nói: "Đi đi."
Dụ Nguyễn cúi chào anh rồi siết chặt ba lô trên vai và lặng lẽ bước về phía lớp học.