Thủy Triều Thiêu Đốt

Chương 23:

"Ai nói gì đâu?" Bà ngoại của cậu vội phủ nhận: "Bà chỉ muốn nhờ con mua giúp trái dưa hấu thôi!"

"Vâng, con nhớ rồi." Hoa Nhã đáp nhanh: "Con sẽ mua dưa hấu về cho bà."

Xe buýt đến Bối Loan.

Hoa Nhã đứng dậy xuống xe, vừa đi vừa nhắn tin cho Miêu Hòa và ngay lập tức nhận được câu trả lời từ cô. Sau khi cô ấy trả lời thì cậu cất điện thoại vào túi.

Vừa mới ngẩng đầu lên, Hoa Nhã đã thấy Giang Úc mặc bộ đồ rộng thùng thình đang đứng dưới ánh đèn mờ ảo ở khu Bối Loan. Ngón tay dài và thon thả của ông ấy đang kẹp điếu thuốc gần tàn, ánh lửa màu cam vàng lập lòe trong bóng tối.

Giang Úc cảm nhận được ánh mắt của Hoa Nhã nên liếc sang nhìn cậu mà nhíu mày nhẹ.

"Mệt à?" Giang Úc bước vài bước dài tiến đến trước mặt Hoa Nhã, tay đang kẹp điếu thuốc khẽ vuốt nhẹ sợi tóc dài bên tai cậu.

"Mệt." Hoa Nhã thành thật đáp: "Chú đứng đây làm gì?"

"Chờ em." Giang Úc nói: "Muốn nhìn xem em trông lôi thôi thế nào."

"Rồi để chế giễu tôi à?" Hoa Nhã nhìn thẳng vào mắt Giang Úc.

Giang Úc hút nốt hơi cuối cùng của điếu thuốc, thở ra làn khói rồi nheo mắt lắc đầu, giọng khàn khàn: "Không phải."

"Vậy là gì?"

Giang Úc cũng nghiêng đầu nhìn lại không trả lời.

Hoa Nhã cười nhẹ, những sợi tóc rối bù trên trán khẽ lay động, khóe môi thoáng hiện lúm đồng tiền nhạt nhòa. Cậu giang tay ra, cười nói: "Ôm tôi một cái?"

Nụ cười rạng rỡ của Hoa Nhã khiến trái tim Giang Úc khẽ rung động. Ông ta liền nắm lấy cổ tay Hoa Nhã, kéo thiếu niên vào lòng ôm chặt: "Ừm."

Về đến nhà, Giang Úc ngay lập tức đi thẳng vào bếp còn thò đầu ra dặn dò cậu thiếu niên đang mặc bộ đồ lao động đầy dầu máy: "Lên lầu tắm trước đi."

Hoa Nhã lơ đễnh đáp lại, bước chân nặng nề lên cầu thang lát gạch men bóng loáng. Mỗi bước đi, đầu cậu lại nhớ tới gương mặt của Giang Toàn.

Những chuyện kiểu này, Hoa Nhã luôn nghĩ rằng càng ít người biết càng tốt. Vì vậy, cậu không bao giờ để Giang Úc đón mình ở trường hoặc nhà làm cho mối quan hệ của hai người giống như bí mật.

Đôi khi, Hoa Nhã ước gì Giang Úc sớm cảm thấy mệt mỏi mà kết thúc mối quan hệ này nhưng trớ trêu thay Giang Úc lại rất thích thú.

Huống hồ giờ con trai của chú ấy còn tới Đồng Huyện.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Hoa Nhã đã bước lên tầng hai thấy cửa của hai phòng ngủ vẫn đóng chặt. Một trong số đó là phòng của Giang Toàn có cánh cửa trắng chạm khắc hoa văn. Cậu cũng không biết Giang Toàn có ở trong đó không.

Hoa Nhã xoay tay nắm cửa phòng ngủ của Giang Úc rồi bước vào, cậu mở tủ lấy một chiếc áo thun trắng và quần thể thao để thay sau khi tắm. Tắm xong, cậu không sấy tóc, chỉ dùng khăn bông lau qua vài lần.

Cởi bộ đồ lao động bẩn thỉu, bỏ vào túi sau lưng, Hoa Nhã bước ra khỏi phòng với mái tóc còn ướt và bất ngờ chạm mặt Giang Toàn.

Giang Toàn nhìn thấy Hoa Nhã bước ra từ phòng ngủ của ba mình lại thêm việc cậu vừa tắm xong nên gương mặt không biểu cảm của Giang Toàn thoáng chốc hiện rõ sự nghi ngờ và ngạc nhiên trong đôi mắt đen.

Giúp đỡ học sinh đến mức này sao?

Hai thiếu niên, không ai quá nhiệt tình. Một người thì lạnh lùng, một người thì lạnh nhạt giống như hai cục băng đang di chuyển. Dù cả hai có ngạc nhiên thế nào thì khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, nhân cách không lay động.

Nhưng lời nói giữa họ lại căng thẳng.

"Cậu... sao lại ở đây?" Giang Toàn với giọng trầm thấp của tuổi dậy thì hỏi nhưng đôi mắt đen dán chặt vào Hoa Nhã.

Hoa Nhã nhún vai: "Không thấy sao? Tắm một cái."

"Tắm xong sao cậu không về nhà?" Giang Toàn nheo mắt hỏi.

"Tôi không muốn về." Hoa Nhã nhún vai: "Trách tôi sao?"