Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Hoa Nhã ngồi bên bàn lướt xem kết quả kỳ thi cuối kỳ trên điện thoại kèm theo đó là một đoạn giáo huấn dài dòng.
Mở tập tin, cậu không cần lật trang cũng thấy ngay tên mình, hạng nhất lớp, hạng nhất khối khoa học tự nhiên toàn trường.
Lão Hàn: Học kỳ tới các em lên lớp 11, thử tính xem còn bao lâu nữa là thi đại học? Nhìn kỹ kết quả kỳ thi này thì đừng lãng phí thời gian bởi thời gian trôi qua rất nhanh!
Vu Giai Khoát: Trời ơi, Lão Hàn lại làm tụi em lo lắng, em chịu thầy luôn.
Lão Hàn @ Vu Giai Khoát: Khai giảng xong, nộp bài tập hè lên văn phòng của tôi.
Vu Giai Khoát: 【biểu cảm bối rối.jpg】
Nhóm lớp rất náo nhiệt, chỉ trong tích tắc đã có thêm 99 tin nhắn mới.
Hoa Nhã lướt xem một lúc rồi chuyển qua phần điểm của mình. Các môn Ngữ văn, Toán, Anh đều tốt, chỉ có môn Vật lý hơi kém. Tổng điểm không tăng cũng không giảm, vẫn giữ nguyên như trước.
"Thành tích tốt thế?" Giang Úc mặc áo choàng tắm dài bước ra từ phòng tắm rồi đặt tay lên lưng ghế hỏi: "Vậy sao hôm nay lại không vui?"
"Bởi vì nhìn con trai anh khó chịu lắm."
"Không có lý do gì cả," Hoa Nhã tắt điện thoại, không trả lời tin nhắn mới nhận từ Vu Giai Khoát. "Nằm xuống đi, để tôi xoa bóp cho cậu."
Giang Úc ngồi dậy, tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng bóp cằm gầy của Hoa Nhã, cười một tiếng: "Không vội, làm những chuyện khác trước đã."
Trong đôi mắt đen của đối phương ánh lên du͙© vọиɠ mãnh liệt, mối quan hệ của hai người bọn họ từ trước tới bây giờ, thân mật nhất cũng chỉ dừng lại ở việc hôn môi.
Lúc đầu, Giang Úc nói với anh rằng tôn trọng ý nguyện của mình, thêm vào đó, Hoa Nhã mới chỉ có 17 tuổi.
"Chú muốn làm gì?" Hoa Nhã nhướng mày hỏi.
Mu bàn tay của Giang Úc nổi rõ gân xanh, nhìn có vẻ vừa khỏe khoắn lại vừa thon dài. Nó di chuyển từ từ xuống theo vòng eo mảnh mai của thiếu niên, sắp chạm đến mục tiêu thì bỗng nhiên bị Hoa Nhã chặn lại.
"Được rồi." Giang Úc ngoan ngoãn tựa đầu vào đùi Hoa Nhã, nhắm mắt lại, nhớ lại lần đầu tiên ông ta không kìm được tưởng tượng về sự thân mật khi Hoa Nhã nói những lời đó.
Thật xấu hổ, một học sinh cấp ba lại có bệnh liệt dương.
Ông ta nghĩ rằng Hoa Nhã đang nói những lời tàn nhẫn với mình, đã thử kɧıêυ ҡɧí©ɧ đủ kiểu nhưng vẫn không cảm nhận được gì, cuối cùng đành kết luận rằng đối phương thực sự lạnh lùng.
Áp lực học tập ở cấp ba rất lớn, ông ta có thể hiểu được, huống chi Hoa Nhã còn chưa đến tuổi trưởng thành. Ông ta tự an ủi mình như vậy.
"Giang Toàn vì sao chuyển đến đây học?" Hoa Nhã xoa bóp thái dương của Giang Úc hỏi.
"Gây chuyện thôi." Giang Úc nói: "Bên kia không có trường học nào chịu nhận nó, cho tiền cũng không được."
"Chuyện gì?" Hoa Nhã đã đoán được phần nào.
"Đánh thầy giáo." Nói đến đây, Giang Úc thở dài.
Thật hư, ở chỗ họ chưa ai dám đánh thầy giáo cả.
"Nó khai giảng sẽ chuyển đến Nam Trung của em." Giang Úc nói: "Đến lúc đó em trông chừng nó chút, đừng để thằng nhóc đó lại gây chuyện nữa."
"Chú coi tôi là siêu nhân à?" Hoa Nhã hỏi một cách lạnh lùng: "Nó đánh tôi thì sao?"
Giang Úc mở mắt ra, chống tay ngồi dậy, nhìn thẳng vào Hoa Nhã, cười cười nói: "Nó có thể đánh lại em sao? Tôi nhặt em được ở đâu em đã quên rồi à?"
"Giang Úc, nói chính xác một chút." Hoa Nhã nói: "Chú không phải nhặt, mà là theo dõi."