Thủy Triều Thiêu Đốt

Chương 14:

"Bà của anh đã về chưa?" Hoa Nhã vừa khóa xe dưới mái che vừa hỏi.

"Chưa, à, có rồi." Miêu Hòa đáp lại: "Cảm ơn anh nhé."

"Không cần cảm ơn." Hoa Nhã chống hông, ngước lên nhìn cây mận: "Năm nay cây ra quả nhiều nên chắc có thể ủ rượu đấy."

"Ừm." Miêu Hòa vừa uống nước lạnh vừa tiếp chuyện với Hoa Nhã.

"Ừm cái gì?" Hoa Nhã bật cười: "Em có uống được đâu."

"Muốn uống." Miêu Hòa dừng đũa, nói.

"Chờ anh làm xong đã." Hoa Nhã đi vào trong nhà, quay đầu lại dặn dò: "Nếu không ăn được đồ lạnh thì đừng cố nhé. Anh đi nấu cơm đây."

Ở ven biển miền Nam gần như không có mùa xuân, thu hay đông, quanh năm nóng bức, đặc biệt là vào tháng bảy, tháng tám. Bà ngoại anh làm việc ở nhà máy về nhà lúc nào cũng kêu không muốn ăn cơm chỉ muốn uống canh lạnh, tốt nhất là đồ ướp lạnh.

Hoa Nhã phải ở nội trú nên mỗi ngày không thể nấu cơm chỉ chờ đến cuối tuần về nấu cho bà. Hiện tại đã thi xong và vào kì nghỉ hè nên anh tranh thủ nấu cơm cho bà.

Trong nhà còn đậu xanh mà lần trước anh cố ý đi siêu thị mua về. Lần trước anh đã nấu cho bà ngoại một lần cháo đậu xanh để trong tủ lạnh, không ngờ bà ngoại lại rất thích món này.

Trong lúc đang nấu cháo, Hoa Nhã cởi đồng phục học sinh giặt giũ rồi tắm rửa. Lúc anh ra ngoài thì thấy trên điện thoại có năm, sáu cuộc gọi nhỡ từ Giang Úc.

Cũng phải, anh đã quên thông báo rằng đã đón con của anh ấy.

"Sao không nghe điện thoại?" Giọng nói mệt mỏi nhưng trầm ấm của Giang Úc vang lên từ đầu dây bên kia.

"Vừa tắm xong." Hoa Nhã tay cầm khăn lau tóc dài: "Em đã đón Giang Toàn rồi."

"Ừ, anh biết rồi." Giang Úc thở ra một hơi, có vẻ như anh ta đang hút thuốc: "Tối nay anh đi công tác về, em có thể qua không? Em có thời gian không?"

Hoa Nhã đang suy nghĩ một chút thì bỗng nhiên Miêu Hòa gõ cửa phòng ra dấu về phía bếp làm động tác ninh cháo.

Anh gật đầu.

Sau khi Miêu Hòa rời đi, trong điện thoại giọng Giang Úc trầm hẳn xuống: "Tiểu Gia."

"Em nghe đây." Hoa Nhã đáp: "Có cần nấu cơm không?"

"Không cần, em cứ đến là được." Giang Úc nói.

"Được." Hoa Nhã vừa nói xong thì đối phương đã cúp máy.

Nói đến chuyện này, lần đầu gặp Giang Úc, anh ấy khá là bối rối. Đương nhiên, người bối rối là Hoa Nhã. Giống như hôm nay, anh mặc bộ đồng phục học sinh dơ bẩn đi đón con của Giang Úc, trước mặt hai cha con anh ta, anh chưa bao giờ có được bộ quần áo sạch sẽ.

"Tiểu Gia, bà đã về rồi," Hoa Lệ Trân giọng đầy sức sống từ ngoài sân vọng vào tận phòng ngủ: "Ồ, Tiểu Miêu cũng ở đây à, các cháu nghỉ hè rồi đúng không?"

Hoa Nhã mím môi bước ra ngoài, nhìn thấy bà ngoại đang mặc bộ áo lụa hoa, quần xắn lên đến đầu gối, chân dính đầy bùn đất đang kéo nước giếng lên để rửa chân.

"Chỗ nhà máy có sạt lở đất à?" Hoa Nhã khoanh tay dựa vào cửa hỏi.

"Sạt lở cái gì mà sạt lở." Hoa Lệ Trân cười nói: "Bà vừa giúp thím Vương bắt tôm trong ruộng đấy, nhìn này, thím ấy còn tặng cho chúng ta một túi, cháu biết nấu không?"

"Biết." Hoa Nhã trả lời: "Nghiền tỏi hay là xào cay?"

"Tùy cháu, hỏi Tiểu Miêu xem." Hoa Lệ Trân đáp: "Tiểu Miêu thích ăn kiểu nào?"

"Cách nào cũng được." Miêu Hòa nói.

"Vậy xào cay nhé." Hoa Nhã cố ý nói.

Hoa Lệ Trân tròn mắt: "Cháu định làm cay chết bà ngoại cháu sao?"

"Tiểu Miêu, bóc tỏi đi." Hoa Nhã cười nhẹ rồi xách túi tôm hùm lên: "Để anh rửa tôm cho."

Sau bữa ăn, người đòi nợ Đinh Thừa đã quay lại tìm Hoa Nhã.

Món nợ này không nhiều, số tiền cũng chẳng lớn. Huyện này có nhiều kẻ côn đồ, đặc biệt là bên Tam Giang thường xuyên có những cuộc ẩu đả. Tiếng còi xe cảnh sát là chuyện quá quen thuộc và phần lớn những tên côn đồ đó đều làm việc cho các ông trùm kinh doanh mờ ám đến tận nhà đòi nợ. Thực chất, họ dùng bạo lực để ép người ta trả tiền.