Trước khi bắt đầu giáo viên giám thị chỉ nghĩ rằng cậu nam sinh này tầm mười sáu, mười bảy tuổi nên tính khí cao ngạo, nhưng khi thấy tên Hoa Nhã đứng đầu trong danh sách của năm học sinh giỏi liên tục xuất hiện trên bảng vàng các môn khoa học tự nhiên thì giáo viên mới nhận ra đây là một học bá kiêu ngạo và đầy tự tin.
Vừa ra khỏi lớp học, Hoa Nhã liền lấy hộp thuốc từ túi áo của mình ngậm một điếu thuốc trong miệng điềm nhiên bước đi trên con đường nhỏ giữa ánh nắng. Khi cậu đi ngang qua lớp học của khối 11 giám thị trong lớp là chủ nhiệm Phòng Giáo Vụ khi nhìn thấy thái độ ngông nghênh của Hoa Nhã, thầy ấy bước ra khỏi lớp.
“Nộp bài thi sớm nữa à?” Chủ nhiệm Phòng Giáo Vụ với kiểu tóc Địa Trung Hải điển hình, tên đầy đủ là Phùng Tuyết Đức nổi tiếng là người luôn âm thầm bắt lỗi học sinh vi phạm nội quy. Ông thường được mời lên sân khấu phát biểu trong các buổi lễ chào cờ để nhắc nhở kỷ luật, vì vậy nhiều học sinh đặt cho ông biệt danh “Phùng Khuyết Đức”.
“Đưa điếu thuốc đây!” Phùng Khuyết Đức ngại vì đây là kỳ thi cuối kỳ nên hạ thấp giọng: “Cậu trông giống lưu manh quá đó!”
Hoa Nhã bình tĩnh ngước mắt lên từ từ lấy điếu thuốc khỏi miệng mà nhếch môi một cách giả tạo rồi đáp:“Được thôi, thầy Phùng.”
Thấy thái độ của cậu như vậy, Phùng Khuyết Đức không muốn nói thêm gì nữa, chỉ liếc cậu từ đầu đến chân rồi quay người đi vào lớp học.
Hoa Nhã thu lại nụ cười trở về với khuôn mặt không cảm xúc mà đưa điếu thuốc trở lại miệng.
Tại khúc quanh ở cầu thang lầu hai, một cô gái mặc đồng phục mùa hè của trường trung học thành phố đang tựa lưng vào bức tường trắng.
Khác với những nữ sinh khác để tóc dài qua vai, cô ấy cắt tóc ngắn như con trai, đây là một kiểu tóc khá kén gương mặt nhưng cô ấy khống chế nó rất tốt, không có chút khó chịu nào.
Cô gái cá tính này đeo ba lô một bên vai, nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang mà ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen láy của cô ấy sáng ngời nhưng lại toát lên một luồng khí lạnh khó gần. Giọng cô ấy khàn khàn, có chút ngập ngừng: “Tìm thấy... Triệu Cường, đang... ở tiệm net Đại Đường.”
“Được” Hoa Nhã giơ tay xoa đầu cô gái, “Hôm nay em đừng đi loanh quanh nữa, ngoài đó hơi hỗn loạn, không thích hợp lắm.”
Cô gái vẫn nhìn chằm chằm cậu mà lắc đầu.
Hoa Nhã nhận ra sự bướng bỉnh trong đôi mắt đen của cô ấy, đúng thật là cô ấy rất cứng đầu.
“Vậy được rồi” Hoa Nhã nghiêng đầu: “Đi thôi.”
Lúc này mới 3 giờ rưỡi chưa đến giờ tan học nên hai người họ nếu muốn ra khỏi cổng trường chỉ có cách trèo tường.
Hoa Nhã cao ráo, chân dài nên chuyện trèo tường đã quá quen thuộc, anh nhẹ nhàng leo lên định quay lại kéo cô gái ấy nhưng cô gái ấy không cần anh giúp mà ném ba lô lên trước rồi dễ dàng trèo qua tường mà không hề khó khăn.
Hoa Nhã nhướn mày: "Trèo tường bao nhiêu lần rồi?"
Cô gái ấy tránh ánh mắt của anh, lúng túng trả lời, "Không... không nhiều lắm."
"Đang gạt anh à?" Hoa Nhã cười: "Miêu Hòa, đừng học theo anh, trèo tường là sai đấy."
Miêu Hòa cúi đầu sửa lại ba lô, nhỏ giọng đáp: "Biết rồi, anh."
"Nói mãi không chán sao." Hoa Nhã thở dài, tiện tay chỉnh lại chỗ ngồi của mình.
Huyện Ngô Đồng là một thị trấn nhỏ ven biển không quá lớn nên đi xe đạp một ngày là có thể đi hết cả huyện. Nhà cửa ở đây được xây dựng san sát nhau tạo thành những con hẻm nhỏ đan xen, chỉ khi đứng trên bờ cát mới có thể cảm nhận được không gian rộng mở, còn lại huyện Ngô Đồng luôn mang lại cảm giác đè nén.
Bảy tám người đàn ông tụ tập ở đầu hẻm Phùng Gia, ai nấy đều ngậm thuốc lá, tóc nhuộm vàng, mặc áo thun đen không tay và quần jean rách rộng thùng thình, cả người toát ra vẻ côn đồ.
Khi Hoa Nhã mặc bộ đồng phục trắng xanh của trường đi tới cùng Miêu Hòa rõ ràng anh không hợp với đám người này như một làn nước trong giữa đám đông thu hút mọi ánh nhìn.