Đã Seen, Không Rep

Chương 29

Tần Bảo hơi choáng ngợp trước tình huống này, chọn một bình luận để trả lời: [Không thích ăn tôm hùm đất.]

Sau đó chuyển sang mở tin nhắn riêng.

Điều bất ngờ là, trong tin nhắn riêng ngoài những lời tỏ tình và động viên của fan, còn có một số công ty chạy đến gửi lời mời, ngoài hỏi về hợp đồng quản lý người mẫu, họ cũng có hỏi về hợp đồng nghệ sĩ. Như những con sói đói ngửi thấy một miếng bánh ngon, nóng lòng muốn cắn thử một miếng, cậu không có hứng thú gì.

Nhưng có những tin nhắn riêng rất ghê tởm, toàn là những Alpha khoe ảnh, lời lẽ da^ʍ ô, quấy rối tìиɧ ɖu͙© thiếu niên Omega từ xa.

"Alpha mạnh mẽ, rất to."

"Có thể mười tiếng, kỳ động dục có thể chăm sóc liên tục."

"Em trông có vẻ rất thơm, anh rất giỏi cắn."

Tần Bảo không phải quả hồng mềm, gửi lại một sticker biểu cảm gương mặt thân thiện: "Anh cắn không tới đâu."

Sự ô uế của mạng internet không ảnh hưởng đến tâm trạng của Tần Bảo, cậu chỉ là một người mẫu, tắt điện thoại là quên ngay, vẫn là làm bài tập nghiêm túc quan trọng hơn.

Sắp thi rồi, cậu không thể lơ là thêm được nữa.

Kể từ khi có chiếc đồng hồ giống hệt Phong Thành Dục, cậu vẫn luôn cảm thấy có chút không thoải mái.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là vì mặc dù chức năng của đồng hồ giống nhau, nhưng để bảo vệ quyền riêng tư, khi đặt làm không thêm DNA và thông tin về tin tức tố của người đeo? Cậu là một Omega, thêm vào cũng không có tác dụng.

Hơn nữa, bà Vinh nói đúng, chiếc đồng hồ đối với cậu quả thật hơi to.

Một ngày nọ đi ngang qua phòng làm việc của ông, cậu bất ngờ ngửi thấy mùi hương của hoa thủy tiên.

Thời tiết đã lạnh, ở thủ đô dường như không có mùa thu, chỉ có mùa hè và mùa đông. Hoa thủy tiên trên bàn của ông cụ đã nở mùa thứ hai trong năm, tư thế kiêu hãnh, hiên ngang cao ngạo. Không kém sự tinh tế lúc mới nở, mùi hương càng nồng nàn.

Đúng rồi, chắc chắn là thiếu hương thơm đó.

Vì vậy, cậu lên mạng tìm một cửa hàng nước hoa , đặt làm một loại nước hoa nam với mùi thủy tiên.

Cậu mặc áo sơ mi trắng, đeo đồng hồ, đứng trước gương đồng, bắt chước vẻ mặt lạnh lùng trong ảnh của Phong Thành Dục. Là người mẫu, cậu đã quen với lợi thế của bản thân, quần áo phụ kiện trên người cậu chỉ là phụ trợ.

Nhưng vẫn không đúng.

Cậu đeo chiếc đồng hồ này, thực sự không đẹp bằng Phong Thành Dục đeo.

Nhớ lại cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ của anh, trong lòng bỗng bực bội nghĩ, chẳng lẽ còn phải đặt luôn cánh tay giống hệt mới được sao?

Trong một lúc mơ màng, cậu như thấy Phong Thành Dục đang đứng trong gương.

Tim cậu lại đập nhanh, ngay cả tuyến thể ở gáy cũng bắt đầu đập thình thịch, toàn thân nóng lên, Tần Bảo bối rối đứng yên tại chỗ. Cuối cùng cậu cũng nhận ra một sự thật: có vẻ như cậu đã thích Phong Thành Dục mất rồi.

Trời ơi.

Người ta còn chưa thèm liếc nhìn cậu một lần.

Chẳng lẽ cậu có xu hướng tự ngược đãi bản thân.

Nhưng cảm giác đó không thể phủ nhận được, giống hệt như những gì Hứa Đường Chu đã nói.

Hóa ra bộ não thực sự sẽ liên tục hồi tưởng lại những chi tiết khi tiếp xúc với anh ấy, sẽ lén chụp ảnh anh ấy, sẽ ganh đua với anh ấy, sẽ muốn thu hút sự chú ý của anh ấy, sẽ muốn bắt chước anh ấy, sở hữu những thứ anh ấy có.

Nhưng phải làm sao đây?

Hai người thậm chí mới gặp nhau có mấy lần, khoảng cách tuổi tác rất lớn, và vòng tròn cuộc sống cũng hoàn toàn khác nhau, gần như không có cơ hội tiếp xúc thêm lần nào nữa.

Lần đầu tiên trong đời cậu thích một người. Tần Bảo bồn chồn lo lắng, trằn trọc cả đêm trên giường để xác nhận chuyện này. Sáng hôm sau, cậu thức dậy với đôi mắt thâm quầng và kết luận: Phong Thành Dục đối với cậu có hơi già.

Điều đó có nghĩa là: Một, Phong Thành Dục có thể đã có người hẹn hò. Hai, nếu chưa có, thì cũng sẽ sớm có nếu không ra tay.

Quan trọng nhất là - một Alpha không dâʍ đãиɠ, không sến súa, có khí chất và còn thơm thơm thực sự là nguồn tài nguyên hiếm có!

Vấn đề đặt ra là, làm thế nào để cậu có thể chiếm được anh ấy?

Cả ngày thi cử của lớp 11 diễn ra thuận lợi với Tần Bảo.

Kỳ thi vẫn chưa kết thúc, thấy cậu đặt bút xuống, giáo viên giám thị ra hiệu cho phép cậu rời đi trước.

Tần Bảo rời khỏi lớp học sớm, nhưng không ra khỏi cổng trường, gọi điện hỏi Đồ Dật Sâm đang ở đâu rồi đi về phía nhà thi đấu. Trong phòng tập có vài Alpha lớp trên đang chơi bóng rổ, mùi pheromone hòa lẫn với mùi mồ hôi tỏa ra trong không khí.

"Cẩn thận!" Có người hét lên.

Một quả bóng bay thẳng về phía cậu.

Tần Bảo đang định định giơ tay che mặt, nhưng thay vì thế lại đem tay ra bắt rồi nhanh chóng ném trả lại.

Người mắc lỗi kia nhìn rõ mặt cậu thì ngơ ngác, quên cả bắt bóng, bị đập trúng còn đỏ mặt xin lỗi: "Xin...xin lỗi."

Tần Bảo không nói gì, quay người đi tìm Đồ Dật Sâm và những người khác.

Đội tuyển trường đang luyện tập dụng cụ ở phía bên kia, cũng nhìn thấy Tần Bảo. Phong Sở còn nhiệt tình hơn cả Đồ Dật Sâm, chạy nhanh đến: "Tần Bảo! Tối nay cậu có muốn đi ăn cùng không? Đồ Dật Sâm đúng lúc có chuyện muốn thông báo."

Họ đều biết gần đây Tần Bảo thích ăn uống.

Tần Bảo vốn đến để tìm Phong Sở, cũng không nói lòng vòng với cậu ta, gọi tên cậu ta: "Phong Sở."

Tần Bảo không có biểu cảm gì, Phong Sở cứ nghĩ đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tần Bảo khiến Phong Sở bất ngờ : "Anh trai cậu có người yêu chưa?"

Phong Sở bất ngờ, ngớ người: "...Hả?"

Tần Bảo đi thẳng vào vấn đề, hỏi rõ ràng hơn: "Tôi hỏi là anh trai cậu hiện tại có người yêu chưa? Có bạn trai hay bạn gái không?"

Phong Sở nghe rõ liền vội vàng lắc đầu: "Không có! Sao có thể chứ! Anh ấy không có! Anh ấy độc thân!"

Tần Bảo có chút yên tâm , theo nguyên tắc biết mình biết ta, lại hỏi thêm một câu: "Vậy còn trước đây? Trước đây có từng hẹn hò với ai không? Là Beta hay Omega? Là những kiểu người như thế nào?"

Lời tác giả:

Tiêu chuẩn người mẫu là tôi tự bịa ra, nhìn lại thì thế giới ABO cần 6 nhà vệ sinh, tiêu chuẩn người mẫu cũng cần 6 loại.

À không, thêm cả tiêu chuẩn người mẫu thiếu niên nữa thì là 12 bộ tiêu chuẩn (đủ rồi)