Đã Seen, Không Rep

Chương 26

"Hàng đen" được đặt làm khá nhanh, chỉ đợi khoảng một tháng, Tần Bảo đã như ý nguyện cầm được nó trong tay.

Hôm đó đúng lúc phu nhân Vinh về nước, hẹn ông bà ngoại cùng ăn tối ở nhà hàng bên ngoài, Tần Bảo liền đem theo đồng hồ để cho bà xem.

Hai mẹ con ngồi trong nhà hàng, ghé vào nhau nói chuyện, trông giống như chị em vậy.

"Không tệ." Phu nhân Vinh mở hộp đồng hồ ngắm nghía chiếc đồng hồ đắt tiền này, "Đối với con có phải hơi lớn không?"

Tần Bảo không ngờ bà có thể nhìn chính xác như vậy, đành lấp liếʍ: "Con muốn đợi lớn hơn một chút rồi mới đeo, với lại dây đồng hồ không thể thay đổi sao?"

Phu nhân Vinh khen ngợi: "Rất đẹp, viên kim cương xanh trên kim đồng hồ cũng rất đẹp."

Bà ngoại cũng nói Tần Bảo chọn rất tốt: "Da Tiểu Bảo trắng, màu xanh này rất hợp với làn da của Tiểu Bảo."

Ông ngoại ngồi đối diện hừ một tiếng: "Xa xỉ."

Tần Bảo vốn định đưa cho ông xem, nghe vậy liền đóng hộp đồng hồ lại, giả vờ như không nghe thấy, hỏi bà ngoại họ đã đi chơi những đâu.

Chẳng bao lâu sau ông ngoại bắt đầu ho, thời tiết chuyển lạnh, ông bị viêm phế quản, ông ho không ngừng.

Tần Bảo hỏi: "Ông ngoại có mang áo khoác không ạ?"

Bà Vinh nói là có mang, nhưng để trên xe, Tần Bảo liền không nói hai lời, cầm chìa khóa ra xe lấy áo cho ông ngoại.

Khi cậu đi rồi, bà ngoại mới trách móc: "Tiểu Bảo rất có hiếu, nghe ông ho là vội vàng đi lấy áo cho ông, chỉ có ông là suốt ngày có thành kiến với người trẻ."

Ông ngoại nói: "Tôi đâu có thành kiến với người trẻ. Tôi có thành kiến với cách giáo dục của lão Tần, nuông chiều như vậy, có lợi gì cho sự phát triển sau này của nó?" Nói xong nhìn về phía con gái, sắc mặt tối sầm, "Đã dám ly hôn, sao không dám đem Tiểu Bảo đi? Con nuôi không nổi, cha- Vinh Vân cũng nuôi không nổi sao?"

Bầu không khí trở nên nặng nề.

Bà Vinh đứng dậy nói: "Ở đây có gió, ông à, ông hứng gió là ho, để tôi đi hỏi xem có đổi được bàn khác không."

Như đấm vào bông, ông Vinh tức đến nỗi râu mép dựng đứng.

Bà Vinh tìm được một nhân viên phục vụ, đề xuất yêu cầu đổi chỗ ngồi. Vừa định quay lại, liền nghe thấy người vừa đi ngang qua gọi bà: "Dì Vinh."

Chàng Alpha trẻ tuổi có khí chất lạnh lùng, hơi quen mặt, đối phương lịch sự tự giới thiệu: "Cháu là Phong Thành Dục."

Bà ngạc nhiên đánh giá đối phương, rồi mừng rỡ: "Thành Dục, là cháu à! Sao lớn thế này rồi?"

Khi xưa hai nhà thân thiết, giáo sư Lâm sinh Phong Thành Dục sớm, nhưng bụng bà Vinh mãi vẫn chưa có động tĩnh gì. Ông Phong còn lo lắng hơn cả ông Tần, thường xuyên bảo giáo sư Lâm đưa con đến nhà họ Tần chơi, nói rằng như vậy có thể "dẫn dài", ý là có thể mang lại điềm lành.

Phong Thành Dục cũng khẽ cong môi: "Dì vẫn trẻ như trong ấn tượng của cháu, chẳng thay đổi chút nào."

Bà Vinh dịu dàng nói: "Nói gì vậy, dì Vinh già rồi. Lâu rồi không gặp, cháu du học về rồi phải không? Hôm nay đến đây ăn cơm à?"

Phong Thành Dục: "Vâng, hẹn người, không ngờ lại gặp dì ở đây."

"Chúng ta đến đây ăn bữa cơm đơn giản." Bà Vinh đáp, rồi nói thêm, "Tần Bảo cũng ở đây, nó ra ngoài lấy đồ cho ông ngoại rồi. Lần trước nó bỏ nhà đi, thật sự làm phiền cháu."

"Việc nhỏ thôi ạ, không có gì phiền phức cả, dì đừng để tâm."

Bên cạnh Phong Thành Dục có thư ký đi cùng, có vẻ là đến có công việc, anh nhấc cổ tay xem đồng hồ, xin lỗi: "Đã gần đến giờ hẹn rồi, lần sau cháu sẽ đến thăm dì."

Bà Vinh nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay anh, chỉ bình tĩnh nói: "Đi đi, đi đi."

Sau khi Tần Bảo quay lại, họ đổi chỗ ngồi, mọi thứ vẫn như bình thường, chỉ có bà Vinh vô tình nhắc với ông bà ngoại: "Vừa nãy gặp một người quen, hai người còn nhớ không, cậu bé Alpha từng ở bên cạnh con vài ngày ấy."

Bà ngoại hỏi: "Đứa nào?"

Bà Vinh nói: "Con trai nhà họ Phong ấy, Thành Dục đó. Rất thông minh ngoan ngoãn, bà còn đan áo len cho nó nữa."

Tần Bảo suýt phun ngụm trà ra.

Phong Thành Dục?

Bà ngoại lập tức nhớ ra: "Ồ, là cậu bé ngoan ngoãn đó, tài mạo song toàn, giờ đã là người lớn rồi nhỉ?"

"Du học về rồi." Bà Vinh nói, "Đang đi con đường chính trị, mấy ngày trước con xem tin tức địa phương, có thấy tin tức về nó. Gần đây hình như đang phụ trách khu trượt tuyết ở Xuân Sơn."

Ông ngoại nói: "Xuân Sơn? Ở đó xây khu trượt tuyết á? Nơi đó nghe nói là khu bảo tồn, vốn đã phồn thịnh, lại còn có một số dân cư sống dựa vào núi, cho dù chính phủ có kế hoạch, tôi thấy khả năng xây dựng được cũng rất thấp."

Tần Bảo đột nhiên đứng dậy: "Cháu muốn đi vệ sinh."

Bà Vinh nhìn cậu: "Nhà vệ sinh ở tầng hai."

Tần Bảo "ồ" một tiếng, lập tức rời khỏi bàn.

Lần trước cậu đền cho Phong Thành Dục một cái nồi, nhờ người giao hàng gửi qua. Cậu còn nhét vào một phong bao lì xì lớn, là tiền mừng tuổi cậu nhận được dịp Tết, cụ thể bao nhiêu cậu cũng không đếm, dù sao trả ơn chắc chắn là dư dả.

Cậu viết một mảnh giấy nhắn: [Trả lại anh tiền bạch tuộc viên và tiền sinh hoạt mấy ngày.]

Ai ngờ qua vài ngày, cậu cũng nhận được một bưu kiện giao hàng trong thành phố.

Một cái hộp rất to, gần bằng người, nặng không tả nổi, mở ra xem bên trong là những hộp kẹo bơ xếp ngay ngắn.

Bên trong cũng có một mảnh giấy nhắn: [Không có tiền lẻ, mời cậu ăn kẹo.]

Chữ viết bay bổng.

Là Phong Thành Dục!

Tần Bảo còn gì không hiểu nữa, hôm cậu bị hạ đường huyết đã nhờ đối phương cho ăn kẹo bơ, đây là đối phương trả đũa hành động muốn tính toán rõ ràng của cậu đây mà.

Cẩn thận ngẫm lại, cậu cảm nhận được có ý mỉa mai .

Cái hộp kẹo bơ to đùng đặt ở phòng khách, dù không bị sâu răng ăn xong cũng phải sâu vài cái. Ông Tần nhìn thấy tức đến nỗi suýt nữa lại rút gậy đập sàn, nghe nói là Phong Thành Dục gửi mới thôi.

Kẹo nhiều đến mức ăn mãi không hết, ông Tần đã cho bạn bè, người giúp việc đều được tặng không ít.

Mấy ngày hôm đó ông Tần không việc gì cũng ngậm một viên, nhâm nhi vui vẻ, đánh cờ quát tháo đều có mùi kẹo bơ.